Màn đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.
Dưới bầu trời sao, Diệp Thành bước đi lảo đảo, hắn dẫn theo Hồ Tiên Nhi trốn vào trong một sơn cốc yên ắng.
Hắn bị thương không hề nhẹ, toàn thân máu me nhơ nhuốc, thánh thể gần như tàn phế, lão thụ yêu phát điên nên mạnh mẽ vô song, chỉ trong chốc lát mà hắn suýt chút nữa phải dùng đến Thiên Chiếu và Thiên Đạo.
Có điều cho dù không có chiêu bài cuối cùng thì hắn vẫn có thể thoát ra ngoài.
Trong trận chiến này hắn quả thực bị thương không hề nhẹ, cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng mặc dù chỉ cách nhau nửa bước nhưng khả năng chiến đấu lại không cùng một đẳng cấp, hắn có thể trảm tu sĩ Chuẩn Hoàng nhưng lại bị tu sĩ cảnh giới Thiên đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.
Mau chóng trị thương!
Diệp Thành đặt Hồ Tiên Nhi xuống, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, toàn thân tiên quang chói lọi, khả năng phục hồi bá đạo nhanh chóng vận chuyển.
Hồ Tiên Nhi mím môi, cô ta cũng vội khoanh chân lại.
Lần này cô ta đã hao tổn quá nhiều tinh nguyên, phần lớn đều bị lão thụ yêu kia thôn tính, suýt chút nữa giảm tu vi xuống cảnh giới Chuẩn Hoàng, có điều cũng may cô ta vẫn còn cái mạng, tinh nguyên tổn hao vẫn có thể bù đắp lại.
Ở bên, Tiểu Ưng dang rộng đôi cánh, mắt nó đảo tứ phương bảo vệ Diệp Thành.
Không biết mất bao lâu, một luồng gió khẽ thổi tới mang theo ý lạnh khiến Diệp Thành đang khoanh chân trị thương chợt cau mày.
Tiểu Ưng cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, đôi mắt sắc lạnh của nó nhìn chằm chằm thiên địa tối đen, đến cả Hồ Tiên Nhi cũng mở mắt, thần sắc căng thẳng.
Không lâu sau đó, mười mấy bóng hình liên tục bước ra, kẻ nào kẻ nấy mắt loé lên u quang, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là những kẻ truy đuổi theo nhóm Diệp Thành khi bọn họ rời khỏi U Đô sao? Trong đó còn có bốn tên ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.
“Liệt Diệm Kim Ưng”, một lão già tóc tím nhìn sang Tiểu Ưng, ánh mắt loé lên tinh quang.
“Lại còn có một con hồ ly nữa”.
“Đáng tiếc chỉ là một con hồ ly nát không còn gì nát hơn”, một bà già liếc nhìn Hồ Tiên Nhi.
“Nhưng lão phu lại thích nữ nhân đã vấy bẩn”, một lão già mặc y phục đỏ bật cười với vẻ mặt đê tiện.
“Xem ra đêm nay được định là một đêm bội thu rồi”.
“Tiểu tử, giao chân hoả ra đây”, một tên thanh niên yêu dị lên tiếng, hắn nhìn Diệp Thành rồi bật cười tôi độc.
“Mở miệng ra là đòi chân hoả của ta, ngươi đúng là điên rồ”, Diệp Thành đứng dậy, mặc dù thần sắc tái nhợt nhưng nhờ khả năng phục hồi bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh nên về cơ bản hắn đã không còn gặp trở ngại.
“Ta có tư cách điên rồi thế đấy”, tên thanh niên yêu dị bật cười u ám, hắn sải bước giống như một bóng ma thoáng chốc biến mất, khi xuất hiện lại thì hắn đã đứng trước mặt Diệp Thành, bàn tay trắng bóc hướng về phía Diệp Thành.
“Đại Đế còn bị ta trảm thì ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành vung tay tung chưởng đánh tan một nửa cơ thể của gã thanh niên yêu dị kia.
“Đây…”, mười mấy tên mặc y phục đen mặt mày biến sắc, đến cả Hồ Tiên Nhi cũng kinh ngạc, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Hoàng mà khi đối đầu trực diện lại suýt chút nữa bị một tên ở cảnh giới Thiên tầng thứ hai đánh chết.
“Không….không thể nào”, tên thanh niên yêu dị kia hoảng hốt, hắn lê thân xác gần như tàn phế của mình lảo đảo lùi về sau.
“Không gì là không thể”, Diệp Thành nhanh chóng tiến lại gần, tên yêu tinh kia còn chưa dừng chân thì phần đầu đã bị trảm lìa lăn lông lốc dưới đất, hắn còn muốn bỏ chạy nhưng Diệp Thành đã đuổi theo tung cước khiến hắn chỉ còn là vũng máu.
Hai chiêu đã trảm được cảnh giới Chuẩn Hoàng khiến tất cả những ai có mặt tại đây đều hoảng sợ.
Có lẽ kẻ ấm ức nhất vẫn là tên thanh niên yêu dị kia, bị một tu sĩ cảnh giới Thiên tuyệt sát chỉ bằng hai chiêu còn hắn thì không trụ nổi ba giây.
Tin tình báo sai rồi, mau rút!
Thấy tình hình không ổn, bà già lập tức hô lên nhanh chóng quay người.
Không chỉ mình bà ta mà cả lão già mặc y phục màu đỏ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng và lão già tóc tím cùng mười mấy tên cảnh giới Thiên còn lại cũng quay người ngay tức khắc.
Bọn chúng cho rằng nhiệm vụ lần này sẽ rất dễ dàng để hoàn thành, thế nhưng ai ngờ lại gặp biến cố lớn như vậy, bọn chúng đã đánh giá quá thấp khả năng chiến đấu của Diệp Thành, mới chỉ qua hai chiêu đã có thể trảm một tu sĩ Chuẩn Hoàng, khả năng chiến đấu của hắn có thể sánh ngang với tu sĩ cảnh giới Hoàng, lại thêm có Liệt Diệm Kim Ưng và Hồ Tiên Nhi ở cảnh giới Chuẩn Hoàng thì trận chiến này nếu diễn ra chắc chắn bọn chúng sẽ thua.
Đi đâu?
Hồ Tiên Nhi vung sát kiếm thiêu đốt thọ nguyên cứ thế sát phạt về phía lão bà kia.
Trước đó, bà ta còn mắng chửi cô ta là loại nhơ bẩn, cô ta đã tức tối sát khí ngút trời và thầm thề độc hôm nay cho dù phải bỏ mạng cũng phải đích thân trảm diệt bà già độc miệng kia.
Phía này Tiểu Ưng đã sải cánh bay ra như một đạo kinh mang truy sát lão già mặc y phục đỏ.
Hôm nay các người đã đến đây rồi thì khỏi cần phải đi!
Giọng Diệp Thành khản đặc, lạnh lùng mà u tịch, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới trước lão già tóc tím, một tay giơ lên tung chưởng che trời khiến lão ta ngã xuống khỏi hư thiên.
Trấn áp cho ta!
Lão già tóc tím rít lên, phần trán có cổ ấn bay ra phát ra thần mang chói lọi trấn áp về phía Diệp Thành.
Phá!
Diệp Thành tung chưởng đánh tan cổ ấn kia.
Lão già tóc tím bị phản phệ phun ra cả miệng máu, lão ta lảo đảo lùi về sau, lùi mãi lùi mãi liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, đợi tới khi quay đầu lại thì một thanh thần kiếm màu đỏ gạch đã chém tới, một kiếm đâm xuyên trán lão ta.
Lại là hai chiêu, Diệp Thành lại lần nữa tiêu diệt tu sĩ Chuẩn Hoàng.
Sau khi diệt lão già tóc tím, thân pháp của hắn nhanh chóng thay đổi, hắn không ngừng xuyên vào không gian hư vô.
Tiếp đó là cảnh tượng giết chóc máu me.
Bốn tên tu sĩ Chuẩn Hoàng tới đây truy sát Diệp Thành thì có mười ba tên ở cảnh giới Thiên, tên thanh niên yêu dị kia và lão già tóc tím đã chết, hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng còn lại đối đầu với Hồ Tiên Nhi và Tiểu Ưng, nhóm cảnh giới Thiên khác thì đâu thể là đối thủ của Diệp Thành được.
Phụt! Phụt! Phụt!
Dưới bầu trời sao sáng chói, máu tươi bắn vọt trông hết sức choán mắt, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên, Diệp Thành giống như u linh, lại càng giống sát thần hơn, mỗi lần hiện thân đều có một cái đầu bay xuống khỏi hư thiên.
Không tới một phút mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị trảm sát.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Ở hai phía trên hư thiên, tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên, Tiểu Ưng và Hồ Tiên Nhi không kém cạnh Diệp Thành, vẫn đang đối đầu với kẻ địch.
Có thể thấy lão già mặc y phục đỏ đang bị Tiểu Ưng trấn áp, bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng có vài lần lão ta suýt chút nữa đã bị Tiểu Ưng đánh tan rồi.
Diệp Thành lại lần nữa ra tay, hắn sát phạt tới chém một kiếm khiến một tay của lão già mặc y phục đỏ rụng rời.
Lão ta kinh hãi, vốn dĩ đang ở thế yếu, hiện giờ lại thêm một Diệp Thành nữa, lão ta còn đâu tâm trạng mà đại chiến, lập tức tế gọi ra pháp khí, muốn nhờ vào pháp khí để thoát thân nhưng lại bị Diệp Thành truy sát, tung một chưởng đánh ngã giữa hư thiên.
Để hắn sống!
Thấy Tiểu Ưng định giết lão già mặc y phục đỏ, Diệp Thành lập tức ngăn lại.
Mắt Tiểu Ưng loé lên hàn mang, bắn ra hai đạo thần mang lạnh lẽo, nó không trảm diệt lão ta mà phế đi tu vi của lão ta.
Cho tới lúc này, mười mấy tên tới truy sát Diệp Thành thì trong bốn tên tu vi Chuẩn Hoàng đã có hai tên bị trảm diệt, một tên bị phế, mười mấy tên cảnh giới Thiên không tên nào sống sót, duy chỉ còn lại bà già đang đối đầu với Hồ Tiên Nhi.
Tiểu Ưng lại lần nữa sải cánh muốn tới giúp nhưng bị Diệp Thành ngăn lại.
Những lời mắng chửi của bà già kia trước đó thế nào hắn đều nghe rõ, miệng đã độc như vậy thì cần phải trả giá bằng máu, món nợ này vẫn nên để Hồ Tiên Nhi tự tính thì hơn.
Thế rồi cả hai không ai ra tay, mỗi người đứng ở hai phương của hư thiên phòng bà ta chạy thoát.
Lại nhìn sang Hồ Tiên Nhi, lúc này cô ta thực sự điên cuồng, thiêu đốt thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu mạnh mẽ.
Bà già kia không dám chiến, trong thâm tâm bà ta đã rất sợ hãi, mặc dù khả năng chiến đấu cao hơn Hồ Tiên Nhi nhưng tâm thế bất an, lại bị Hồ Tiên Nhi đánh tới mức thảm hại, có vài lần bà ta định bỏ trốn nhưng bị Hồ Tiên Nhi lôi lại.
Cách đánh của Hồ Tiên Nhi thực sự rất mạnh bạo, không hề phòng ngự mà luôn ở thế tấn công, bí thuật mạnh mẽ liên tiếp được xuất ra.
Không biết mất bao lâu mới thấy bà già kia bị một nhát kiếm của Hồ Tiên Nhi trảm bay khỏi hư thiên, khi ngã xuống đất đã thành cả vũng máu.
Ai bảo bà chửi tôi, ai bảo bà độc mồm với tôi!
Hồ Tiên Nhi cứ thế leo lên thân bà ta, cô ta không dùng kiếm nữa mà tung từng đòn đấm dứt khoát, bà già kia bị đánh tới mức không còn ra hình dạng con người nữa .
Thấy cảnh này, Diệp Thành ho hắng, hắn không dám nhìn tiếp nữa, nữ nhân thật đáng sợ, nữ nhân nổi điên lại càng đáng sợ.