Thế rồi Lý Tu Minh bay ra, cơ thể của hắn va vào bốn, năm ngọn núi rồi mới dính chặt lên một vách đá, cả cơ thể tàn tạ trông không ra hình người.
Thấy cảnh này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thẫn thờ.
Sau hai giây, bọn họ lần lượt nhìn về phía kẻ ra tay, sau khi thấy Diệp Thành, bọn chúng vô cùng kinh ngạc: “Tần…Tần Vũ?”
“Lâu rồi không gặp, trình độ của hai ngươi đúng là không ra sao”, Diệp Thành lấy ra hai viên đan dược sau đó đi về phía vách đá.
“Tần Vũ, lại là ngươi”, phía này, Lý Tu Minh nhìn Diệp Thành từ từ đi tới, hắn đã nhận ra Diệp Thành nhanh chóng, sắc mặt vô cùng tôi độc, khi ở đại hội Thiền Uyên, hắn đã bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ.
Hiện giờ lại gặp lại Diệp Thành, bảo hắn không phẫn nộ sao được.
“Không ngoan ngoãn ở Bắc Sở, chạy đến Nam Sở làm gì?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng nhìn Lý Tu Minh.
Hắn sẽ không nương tay với Lý Tu Minh bằng mọi giá, hắn vẫn còn nhớ hôm đó tên này và sư tôn của hắn là Trường Thiên sỉ nhục Hạo Thiên thế gia. Khi ở Thiền Uyên hội minh, nếu không phải Trường Thiên đạo nhân có mặt ở đó thì hắn đã không ngần ngại diệt luôn hai tên này rồi.
Hiện giờ lại gặp Lý Tu Minh ở Nam Sở, cũng vừa hay tính luôn món nợ cũ.
“Sư phụ của ta sẽ không tha cho ngươi, giết, giết, giết”, Lý Tu Minh đầu tóc rối xù, hắn tức tối gào thét như con chó điên.
“Ngươi định doạ ta đấy à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lên.
“Ngươi dám?”, không đợi Diệp Thành giáng chưởng xuống, một giọng nói đã vang lên.
Từ phía xa, mây và sương cuộn trào, một bóng hình mặc đồ tím giáng từ trên trời xuống với tốc độ vô cùng nhanh, sát khí cuộn trào, uy lực mạnh mẽ, cứ thế trấn áp cả hư không, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là sư phụ của Lý Tu Minh Trường Thiên Đạo Nhân sao?
“Lão tử còn chưa đến Bắc Sở tính sổ với ngươi đâu?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn lập tức sát phạt lên trời, bay về phía Trường Thiên đạo Nhân.
“Tần Vũ?”, không lâu sau đó, Trường Thiên Đạo Nhân bèn nhận ra Diệp Thành.
Đột nhiên, sắc mặt của ông ta tôi độc thấy rõ, trong mắt còn rõ vẻ bạo tàn và khát máu, ông ta chính là kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì Diệp Thành mà mất đi thể diện ở Thiền Uyên Hội Minh, lại nhìn sang Diệp Thành, sát khí của hắn đằng đằng.
“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, Trường Thiên Đạo Nhân gằn lên phẫn nộ, tung ra một chưởng mạnh mẽ.
“Nói hùng hồn đấy, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn bước vào hư không, bát hoang chưởng kết hợp với hàng long chưởng, bôn lôi chưởng, hám sơn chưởng, một chưởng mang theo sức mạnh hỗn hợp đánh về phía Trường Thiên Đạo Nhân.
Trường Thiên Đạo Nhân lập tức bị đánh lùi về sau, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin, ông ta đường đường có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị một hậu bối với tu vi tầng thứ nhất cảnh giới Không Minh đánh lùi nên đương nhiên vô cùng phẫn nộ.
Giết!
Trường Thiên Đạo Nhân phẫn nộ, trên trán có một đạo thần quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sát kiếm màu bạc với uy lực mạnh mẽ cứ thế bay về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không hề né tránh phòng ngự, cứ thế sát phạt lên, sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân mặc dù mạnh mẽ nhưng lại không thể đâm xuyên trán hắn vì sự phòng ngự của Đan Tổ Long Hồn trong cơ thể hắn vô cùng kiên cố.
Thấy vậy, Trường Thiên Đạo Nhân tái mặt.
Bát Hoang Chưởng!
Lúc này, Diệp Thành bay lên trời, hai tay nắm chặt lấy Bá Long Đao, đao mang màu vàng kim dài hơn hai mươi trượng chém vào đất trời.
Ta không tin!
Trường Thiên Đạo Nhân run rẩy, mặt mày khó tin, ông ta vội rút ra một thanh sát kiếm, hai tay nắm chặt giơ qua đầu.
Bang! Keng! Phụt!
Ba âm thanh liên tiếp vang lên, một đao của Diệp Thành chém vào sát kiếm của Trường Thiên Đạo Nhân tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau, giây phút sau, sát kiếm bị chém làm đôi, một bên cánh tay của Trường Thiên Đạo Nhân rụng rời.
A…!
Trường Thiên Đạo Nhân gào thét thảm thiết, ông ta trừng mắt phẫn nộ, binh khí bản mệnh lập tức được tế gọi hướng về phía Diệp Thành.
“Ông còn kém xa Tề Chấn Thiên”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn tung ra đòn công phá bá đạo rồi bước vào hư không, một chưởng bát hoang cứ thế đánh ra, binh khí bản mệnh của Trường Thiên Đạo Nhân còn chưa hồi phục được uy lực đã bị chưởng đánh của Diệp Thành đánh tan.
Phụt!
Trường Thiên Đạo Nhân lập tức phun ra máu lảo đảo lùi về sau.
Giết!
Diệp Thành cứ thế sát phạt, tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, đạo thân nhất khí hoá tam thanh lần lượt được tế gọi ra, một tên cầm Bá Long Đao, một tên cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, một tên cầm kiếm Xích Tiêu, một tên cầm roi Đả Thần Tiên, ý chí chiến đấu sục sôi.
Rầm! Bịch!
Đột nhiên, âm thanh vang vọng khắp đất trời, từng ngọn núi sụp đổ.
Phía này, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất đánh tới mức thế này, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt xa những gì mà chúng tưởng.
“Sư…sư huynh, huynh có nhận ra hắn rất giống một người không?”, Lý Tinh Hồn há hốc miệng.
“Hắn…hắn vẫn còn sống?”, Chu Ngạo thẫn thờ nhìn vào hư không, cuối cùng ánh mắt nhìn Diệp Thành: “Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành năm xưa?”
So với bọn họ thì Lý Tu Minh ngã nhào trên mặt đất, hắn trố mắt nhìn vào hư không và không sao tin nổi, dù hắn có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ nổi sư phụ của mình lại bị Diệp Thành chèn ép.
Hắn lồm cồm bò dậy, muốn nhân cơ hội tẩu thoát.
Đi đâu!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã chặn hắn lại.
“Tha cho ta, tha cho ta với”, Lý Tu Minh vội quỳ xuống khẩn cầu.
“Tha cho ngươi?”, cả hai người bật cười lạnh lùng, “khi truy sát chúng ta đâu thấy ngươi tỏ vẻ thương tình”.
“Không thể nào, không thể nào”, khi cả ba tên đang nói chuyện thì hư không vang vọng lên tiếng gằn của Trường Thiên Đạo Nhân.
Ông ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không sao tin nổi vì ông ta nhận ra thân phận thật sự của Diệp Thành, sát thần Tần Vũ trước mặt ông ta chính là Đan Thánh Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông trước kia, vả lại khả năng chiến đấu của Diệp Thành còn vượt xa ông ta.
“Không gì là không thể, khi ông sỉ nhục Hạo Thiên thế gia thì ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”, Diệp Thành lạnh lùng, ba đạo thân của hắn đồng thời ra tay thi triển bát hoang trảm.
Bịch!
Trường Thiên Đạo Nhân bị đánh tới mức quỳ phịch xuống dưới đất.
Phong Thần Quyết!
Diệp Thành một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay đâm tới, hắn xuất hiện nhanh như gió với đại chiêu tấn công đơn.
“Không, không…”, thấy một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không ngừng to dần, đôi mắt của Trường Thiên Đạo Nhân trố ra, đồng tử co rút lại chỉ bằng đầu mũi kim.
Lúc này toàn thân ông ta lạnh toát, cả cơ thể cứng đơ, như thể ông ta đang bị kéo xuống địa ngục vậy.
Vào thời khắc sinh tử, Trường Thiên Đạo Nhân mới biết thế nào là hối hận, ông ta hận vì hôm đó bản thân phách lối, không hề kiêng dè gì mà sỉ nhục Hạo Thiên thế gia.
Nếu như ông ta biết hôm đó Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, là thiếu chủ Hạo Thiên Trần Dạ của Hạo Thiên thế gia thì ông ta tuyệt đối sẽ không ngông cuồng để hôm nay chuốc hoạ diệt thân.
Phụt!
Sau lượt máu phun trào, Trường Thiên Đạo Nhân cứ thế bị một kiếm đâm xuyên trán, đến tiếng thét cuối cùng cũng không thể vang lên.
Tiếp đó, Diệp Thành di chuyển tới bên cạnh mấy người phía Chu Ngạo.
“Tha cho ta, tha cho ta”, sắc mặt của Lý Tu Minh tái mét, hắn run rẩy.
Diệp Thành không buồn nhìn, lập tức vung kiếm, một kiếm đoạt lấy tính mạng tên kia, kẻ mà hắn muốn giết chưa bao giờ hắn nương tay.
Diệt xong Lý Tu Minh, Diệp Thành mới nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn: “Hai vị sư đệ?”
“Ngươi…ngươi không giết chúng ta chứ?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vô thức lùi về sau.