Diệp Thành mang vẻ mặt đầy sức sống đứng dậy, ra khỏi Thương Long Cổ Các.
“Nghe tin gì chưa? Đại Sở lại náo nhiệt rồi”, Diệp Thành vừa đi ra đã nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường.
“Náo nhiệt? Lại làm sao nữa?”
“Bảng Phong Vân của Đại Sở lại được làm mới rồi”, có người giải thích: “Hôm qua một Thánh chủ của thế lực bí ẩn xuất hiện, suýt nữa đã tuyệt sát Hoắc Tôn – Thánh chủ của Thị Huyết Điện bằng một kiếm. Hoắc Tôn không địch lại nổi, bị đuổi giết hơn chín mươi nghìn dặm, nếu vào thời khắc then chốt mà cao thủ của Thị Huyết Điện không cảm nhận được thì có lẽ Hoắc Tôn đã đi đời rồi”.
“Còn có Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông nữa, cô ta cũng bị Thánh chủ thế lực bí ẩn đó tập sát, mất một cánh tay, bị truy sát từ Đông Lăng đến Tây Thục, nhưng may mà cô ta cũng trốn thoát”.
“Là ai mà ghê gớm vậy?”, có người ngạc nhiên cảm thán: “Ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh bại”.
“Ngươi nói ta cũng thấy kỳ lạ, gần đây Đại Sở liên tục xuất hiện nhân tài, đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể và Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, sau đó là kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông, tiếp nữa là Thái Âm Chân Thể và Tần Vũ, ai cũng xuất sắc. Bây giờ lại có thêm một Thánh chủ của thế lực bí ẩn, kẻ đó cũng có huyết mạch nghịch thiên. Đại Sở làm sao vậy chứ?”
Nghe những lời bàn tán này, mắt Diệp Thành đã híp thành một đường, trong mắt loé lên tia sáng bất định.
“Thánh chủ của thế lực bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Thánh chủ của Sát Thủ Thần Triều, người đó đã suýt giết chết Chung Ly, đương nhiên Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải đối thủ của hắn”.
“Nhưng không biết Thánh chủ của thế lực bí ẩn ấy so với Tần Vũ thì ai mạnh hơn nhỉ?”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì tiếng bàn tán trên đường phố lại tiếp tục vang lên.
“Bọn họ đều đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, có lẽ trong thế hệ trẻ của Đại Sở, người có thể sánh ngang với thực lực của Thánh chủ thế lực bí ẩn ấy chỉ có Doãn Chí Bình – kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông thôi”.
“Đại Sở đúng là nhân tài lớp lớp, ta muốn xem trận quyết đấu đỉnh cao giữa kí chủ chín phần và Thánh chủ của thế lực bí ẩn đó, người nào trong số họ giành chiến thắng rất có thể sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Sở”.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đi về phía trung tâm thành cổ, bước lên truyền tống trận.
Trên đường đi, hắn đã xác định được Thánh chủ của thế lực bí ẩn kia chính là người của Sát Thủ Thần Triều.
Sự xuất hiện của Sát Thủ Thần Triều không phải là tin tốt, điều Diệp Thành muốn làm nhất lúc này là về luyện chế Âm Minh tử tướng, sau đó thống nhất Viêm Hoàng rồi sát phạt về Nam Sở.
“Nghe tin gì chưa? Đại Sở lại náo nhiệt rồi”, Diệp Thành vừa đi ra đã nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường.
“Náo nhiệt? Lại làm sao nữa?”
“Bảng Phong Vân của Đại Sở lại được làm mới rồi”, có người giải thích: “Hôm qua một Thánh chủ của thế lực bí ẩn xuất hiện, suýt nữa đã tuyệt sát Hoắc Tôn – Thánh chủ của Thị Huyết Điện bằng một kiếm. Hoắc Tôn không địch lại nổi, bị đuổi giết hơn chín mươi nghìn dặm, nếu vào thời khắc then chốt mà cao thủ của Thị Huyết Điện không cảm nhận được thì có lẽ Hoắc Tôn đã đi đời rồi”.
“Còn có Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông nữa, cô ta cũng bị Thánh chủ thế lực bí ẩn đó tập sát, mất một cánh tay, bị truy sát từ Đông Lăng đến Tây Thục, nhưng may mà cô ta cũng trốn thoát”.
“Là ai mà ghê gớm vậy?”, có người ngạc nhiên cảm thán: “Ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh bại”.
“Ngươi nói ta cũng thấy kỳ lạ, gần đây Đại Sở liên tục xuất hiện nhân tài, đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể và Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, sau đó là kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông, tiếp nữa là Thái Âm Chân Thể và Tần Vũ, ai cũng xuất sắc. Bây giờ lại có thêm một Thánh chủ của thế lực bí ẩn, kẻ đó cũng có huyết mạch nghịch thiên. Đại Sở làm sao vậy chứ?”
Nghe những lời bàn tán này, mắt Diệp Thành đã híp thành một đường, trong mắt loé lên tia sáng bất định.
“Thánh chủ của thế lực bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Thánh chủ của Sát Thủ Thần Triều, người đó đã suýt giết chết Chung Ly, đương nhiên Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải đối thủ của hắn”.
“Nhưng không biết Thánh chủ của thế lực bí ẩn ấy so với Tần Vũ thì ai mạnh hơn nhỉ?”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì tiếng bàn tán trên đường phố lại tiếp tục vang lên.
“Bọn họ đều đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, có lẽ trong thế hệ trẻ của Đại Sở, người có thể sánh ngang với thực lực của Thánh chủ thế lực bí ẩn ấy chỉ có Doãn Chí Bình – kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông thôi”.
“Đại Sở đúng là nhân tài lớp lớp, ta muốn xem trận quyết đấu đỉnh cao giữa kí chủ chín phần và Thánh chủ của thế lực bí ẩn đó, người nào trong số họ giành chiến thắng rất có thể sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Sở”.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đi về phía trung tâm thành cổ, bước lên truyền tống trận.
Trên đường đi, hắn đã xác định được Thánh chủ của thế lực bí ẩn kia chính là người của Sát Thủ Thần Triều.
Sự xuất hiện của Sát Thủ Thần Triều không phải là tin tốt, điều Diệp Thành muốn làm nhất lúc này là về luyện chế Âm Minh tử tướng, sau đó thống nhất Viêm Hoàng rồi sát phạt về Nam Sở.