Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trạng thái bên trong cơ thể của Vu Phong, nếu Vu Phong bước ra bước cuối cùng thì căn bản sẽ bị huỷ hoại, vì áp lực mạnh mẽ đó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.
Thế nhưng dù là vậy hắn vẫn không hề lên tiếng.
Dưới áp lực mạnh mẽ đó mới có thể phát huy được khả năng tiềm tàng, bước ra bước đó có thể vạn kiếp bất phục nhưng cũng có khả năng là thoát biến niết bàn.
Hự!
Lúc này như có âm thanh vang lên, mặc dù rất khẽ nhưng tất cả mọi người đều có thể nắm bắt được.
Âm thanh đó đến từ Vu Phong, hắn đã đột phá tu vi ở khoảnh khắc cuối cùng.
A….!
Ngay sau đó là tiếng rít lên của hắn, từ đầu tới cuối hắn đều im lặng, tiếng thét này mang theo quá nhiều tình cảm phức tạp.
Bịch!
Cuối cùng hắn cũng bước đi, bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, hắn bước lên bậc thang, cơ thể còm cõi tê liệt ở đó, trên khuôn mặt bể dâu còn nở nụ cười.
Phía Tịch Nhan lần lượt tiến lên, nào linh dịch linh đan, lần lượt được đẩy vào cơ thể Vu Phong giúp hắn ổn định khí tức.
Phù!
Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào, sau đó mới lần lượt ngồi về vị trí.
Vù!
Vu Phong bước lên bậc đá, bậc đá thông thiên kia cũng thoe đó mà biến mất, tất cả mọi người bị một luồng sức mạnh ôn hoà đưa về chiến đài.
Tất cả dều đứng thành ba hàng ngay ngắn, nếu đếm kĩ thì chỉ còn lại ba mươi sáu người.
Nhìn thấy cảnh này người ta không khỏi tặc lưỡi cảm khái.
Hôm qua, các đệ tử tham gia so tài phải có hơn ba nghìn năm trăm người, chỉ một thử thách nhưng lại còn lài ba mươi sáu người khiến những đệ tử bị bỏ lại cảm thấy có phần ái ngại, bọn họ đều là những đệ tử giỏi nhưng so với ba mươi sáu người này thì vẫn còn kém xa.
“Tiếp theo đây mới là trận quyết đấu chính thức”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn tất cả mọi người và nở nụ cười ôn hoà.
“Con đã không đợi được nữa rồi”, Ngưu Bôn vặn cổ, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sục sôi khiến Cung Tiểu Thiên Nhi ở bên suýt chút nữa tè ra quần.
“Rút thăm đi”, Đạo Huyền Chân Nhân cũng không nhiều lời, lấy ra một cái hòm bằng ngọc thạch để nó lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi người tiến lên trước, đã là quyết đầu thì có nghĩa là một đấu một, những người nào bốc được số giống nhau thì sẽ là đối thủ của nhau.
“Thiên linh linh địa linh linh,T Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh, đừng để con bốc phải Tịch Nhan và Hổ Oa”, Cung Tiểu Thiên Nhi còn chưa bốc thăm đã bắt đầu lẩm bẩm đọc niệm chú.
“Mau lên chút, đừng lề mề nữa”, phía sau, Ngưu Bôn đạp cho hắn một cái.
“Xem ngươi kìa, lại cuống lên rồi”.
“Cô nãi nãi đây thích, muốn anh đánh phải không hả?”
Tiếng ồn ào kéo dài chừn mười giây thì tất cả lại về vị trí ban đầu.
Có điều, sau khi nhìn thấy tấm thẻ thì có người mừng có người lại lo, những đệ tử phải đối đầu với Hổ Oa và Tịch Nhan mặt mày căng thẳng đến mức sắp khóc, còn ba người phía Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại cười tươi rói.
“Tịch Nhan, Âu Dương Thiếu Vân ở lại, những người khác xuống dưới”.
Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, ngoài Tịch Nhan và Âu Dương Thiếu Vân mặt mày sắp khóc thì những người khác lần lượt nhảy khỏi chiến đài.
Bịch!
Mọi người vừa xuống khỏi chiến đài, còn chưa kịp đứng vững thì trên chiến đài đã vang lên âm thanh này.
Tiếp đó, Âu Dương Thiếu Vân của nhà Âu Dương đã ngã xuống, thân thể vô cùng thảm bại.
Hi hi hi…!
Khi mọi người đưa mắt nhìn thì Tịch Nhan đã cười khúc khích nhảy khỏi chiến đài và đỡ Âu Dương Thiếu Vân lên.
Có vậy…là xong rồi sao?
Vẻ mặt ai nấy đều hết sức kì quái, rất nhiều người chỉ kịp nhấp ngụm trà, khi ngẩng đầu nhìn lên chiến đài thì trận quyết đấu đã kết thúc rồi, và bọn họ cũng không biết Âu Dương Thiếu Vân bại thế nào.
“Nha đầu này còn mạnh hơn cả Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa”, các lão bối tu sĩ tặc lưỡi.
“Đồ nhi của Thánh Chủ Thiên Đình dạy ra đâu phải đơn giản”.
“Trong lớp Huyền Tự thì đúng là nhân tài”.
“Hổ Oa, Thượng Quan Thiếu Khanh lên chiến đài”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Đạo Huyền Chân Nhân lại lên tiếng.
Ông ta còn chưa dứt lời thì Hổ Oa đã lên chiến đài.
Thượng Quan Thiếu Khanh ở một hướng khác cũng bấm bụng lên chiến đài. Khả năng chiến đấu của hắn và Âu Dương Thiếu Vân cũng ngang ngửa nhau, còn khả năng chiến đấu của Hổ Oa và Tịch Nhan một chín một mười, kết cục không cần nghĩ cũng biết.
Lần này thì nhìn rõ rồi!
Vì lần trước bỏ lỡ nên lần này ai nấy đều tròn mắt lên nhìn chăm chú.
Vù!
Thượng Quan Thiếu Khanh vừa lên chiến đài đã tế gọi ra chân hoả hộ thể, đó chính là một loại bí thuật của Tiên Thiên Canh Khí, dùng chân nguyên khí ngưng tụ thành lớp áo giáo bao bọc lấy cơ thể, vả lại trong tay còn có thêm một cái khiên.
Hổ Oa di chuyển, hắn dẫm nát chiến đài sau đó biến mất trong chốc lát.
Thượng Quan Thiếu Khanh tái mặt, vì với đạo hành của hắn thì căn bản không thể nắm bắt được bóng hình của Hổ Oa.
Hắn không nhìn thấy không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
Đặc biệt là các lão bối, trong ánh mắt rõ vẻ bất ngờ, tốc độ và thân pháp của Hổ Oa thậm chí còn kì diệu hơn cả bọn họ.
Bịch!
Lại tiếng động nữa vang lên, Thượng Quan Thiếu hanh bay ra khỏi chiến đài, khi chuẩn bị ngã ra đất thì được Hổ Oa đỡ lấy bằng luồng sức mạnh ôn hoà.
Chẹp, chẹp!
Kết thúc chiến đấu với tốc độ như này khiến cho những người xem tứ phương phải tặc lưỡi, đều là đệ tử lớp huyền tự mà khoảng cách cũng chênh lệch xa quá.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người bất giác nghĩ tới Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa, trong lớp Thanh Tự, Liễu Dật và phía Chu Ngạo cũng kém bọn họ quá nhiều giống như phía Thượng Quan Thiếu Khanh so với Tịch Nhan Hổ Oa vậy.
Có điều điều đó cũng chứng minh rằng trong trận so tài tam tông lần này, người có thể đối đầu ngang hàng với Hổ Oa cũng chỉ có Tịch Nhan và người có thể đối đầu với Tịch Nhan cũng chỉ có Hổ Oa.