Diệp Thành bay vào hư thiên, lần này đổi lại là Man Hùng đi theo.
Không lâu sau đó cả hai mới dừng chân bên dưới một tiên sơn.
Vẻ mặt của Man Hùng tỏ ra khá kì quái vì tiên sơn này chính là nơi ở của gia tộc Man Man.
Vẻ mặt của Diệp Thành càng kì quái hơn, cả hai không quên đưa mắt nhìn nhau, không phải người chuyển kiếp đó lại là Man Man chứ!
Cuối cùng, Diệp Thành ho hắng ý bảo Man Hùng gõ cửa.
Man Hùng vặn cổ, hắn sải bước lên trước, hít vào một hơi thật sâu sau đó hô lên một câu đầy khí thế với sóng âm dồi dào mạnh khẽ khiến Diệp Thành còn cảm thấy đau đầu nhức óc.
Đột nhiên, người bên trong tiên sơn bị kinh động đến, bọn họ đồng loạt ra ngoài, tất cả đều là lão tiền bối, vả lại khi nhìn thấy Man Hùng thì cầm theo binh khí.
Thấy vậy, Diệp Thành xoa cằm, nhìn tình thế này thì phải chịu không ít thiệt thòi rồi.
Man Hùng tỏ ra rất quen thuộc với tình thế này, hắn cứ thế xông lên vung tay toét miệng: “Man Man”.
“Cút”, một nhóm lão bối tức tối thổi râu, “còn la lối nữa có tin ta đánh ngươi không hả?”
“Đừng ồn ào, các vị đánh không lại ta đâu”.
“Lại là ngươi”, bên trong tiên sơn lại có người bay ra, là một nữ tử, vả lại còn là một nữ nhân trông rất cường hãn cầm theo cái rìu, cao gấp đôi Diệp Thành.
“Cô ấy chính là Man Man”, Man Hùng chọc chọc Diệp Thành.
“So với ta thì không phải nhỏ bé gì”.
“Đương....đương nhiên rồi”.
“Cô ấy không phải là người chuyển kiếp sao?”, Man Hùng nhìn Diệp Thành với đôi mắt sáng hẳn lên.
“Không phải”, Diệp Thành lắc đầu, “người chuyển kiếp bên trong tiên sơn, chắc chắn là nữ”.
“Tên chết tiệt nhà ngươi vẫn còn dám đến à?”, Man Man cầm theo cái rìu bước đến, trông hung hãn lạ thường, khí tức mạnh mẽ, trông cô ta không xấu nhưng dáng người lại to cao hơn người, Diệp Thành chỉ cần nhìn là thấy cô ta có tướng phu thê với Man Hùng rồi, lúc động phòng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
“Ta tới để cầu hôn”, Man Hùng xoa tay mỉm cười.
“Ta cho phép sao?”, Man Man lại vung rìu không những hung hãn mà còn đầy khí thế, cô ta không nói lời nào lập tức khai chiến, toàn thân điện lôi xẹt qua, đôi mắt xinh đẹp loé lên thần quang.
“Muội lại đánh ta rồi”.
“Ta đánh ngươi còn nhẹ đấy”.
“Muội đánh không lại ta đâu”.
Cả hai người cứ thế giao chiến, vả lại giọng nói còn rất hùng hồn tạo nên chấn động không vừa, cả thiên không rúng động, khiến Diệp Thành không dám tiến lên trước.
Lại nhìn sang nhóm lão bối kia, bọn họ liếc nhìn Man Hùng và Man Man, sau đó đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn Diệp Thành, nhìn từ đầu tới chân, vừa nhìn vừa vuốt râu xoa cằm.
Không biết vì sao so với Man Hùng thì Diệp Thành mặt mày thanh tú lại khiến bọn họ ưng mắt hơn.
Diệp Thành ho hắng, hắn bị nhóm lão bối kia nhìn chằm chằm nên cảm giác gượng gạo không được tự nhiên, cảm giác mình như con khỉ còn nhóm lão bối khia là người xem khỉ, vả lại càng nhìn càng tỏ ra thích thú.
Tỷ, hắn đánh muội!
Đang nhìn thì trong hư không đột nhiên vang lên giọng nói tức tối của Man Man, có lẽ Man Hùng quá mạnh khiến cô phải chịu thiệt nên tìm người tới giúp.
Man Man dứt lời, bên trong tiên sơn lại có người bay ra, vả lại không phải chỉ một người mà là tám người, đều là tỷ tỷ của Man Man.
Woa!
Ngẩng đầu nhìn tám vị tỷ tỷ của Man Man, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ, cả tám người bọn họ trông cũng hết sức mạnh mẽ, cao to vững chãi, trong tay còn cầm binh khí hung hãn.
Diệp Thành tặc lưỡi, đúng là tỷ muội với nhau!
Tên chết tiệt!
Khi Diệp Thành đang tặc lưỡi thì trên hư thiên đã nổ ra trận chiến, ngoài Man Man ra thì còn có thêm tám người tỷ tỷ của cô, tất thảy chín người bao vây Man Hùng, bọn họ không nói lời nào lập tức thể hiện sự tức tối của mình.
Lúc này, Man Hùng rơi vào thế yếu, bị đánh tơi tả.
Ca, bọn họ đánh ta!
Man Hùng hô hào và bắt đầu muốn kêu gọi sự trợ giúp.
Không nghe thấy gì cả!
Diệp Thành lắc đầu bịt tai, hắn tự tìm cho mình một lý do để không phải giúp Man Hùng, đó chính là lớp da của Man Hùng rất dày, bị đánh một trận cũng chẳng sao, thương cho roi cho vọt mà!
Ôi trời!
Thấy Diệp Thành không hề di chuyển, Man Hùng tức tối, bị Man Man đạp bay đi, còn chưa ngã xuống đã bị đại tỷ của cô ta cho ăn thêm nhát gậy răng sói khiến đầu Man Hùng ong ong, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì lại bị chín người bao vây, cảnh tượng hết sức tàn khốc.
Đánh, đánh chết cho ta!
Nhóm lão bối kia hô hào, thân là trưởng bối đã khôn tham gia thì thôi lại ở bên ngoài ra điều uy hiếp.
Diệp Thành lại ho hắng, hắn vẫn chưa có ý định giúp đỡ, đôi mắt chăm chú nhìn tiên sơn trước mặt như thể trông thấy một nữ tử đang múa kiếm trong hoa viên trên đỉnh núi.
Trong chốc lát, Diệp Thành di chuyển, bước lên tiên sơn.
Ngươi...!
Những lão bối còn đang uy hiếp chợt thẫn thờ, tất cả đều đuổi theo.
Trong không gian, Man Man và tám người chị của mình cũng ngừng chiến, mỗi người đạp cho Man Hùng một cái rồi lần lượt đuổi theo Diệp Thành lên tiên sơn.
Man Hùng bị đánh thảm hại lại tỏ ra như không có chuyện gì, hắn lau đi máu mũi rồi mỉm cười sau đó lẻn vào tiên sơn, mặc dù dáng người không nhỏ bé gì nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, giống như một đạo thần quang vậy.
Phía này, Diệp Thành đã tới hoa viên phía sâu của tiên sơn.
Đột nhiên có người tới khiến nữ tử múa kiếm bất giác dừng lại.
So với phía Man Man thì trông cô xinh đẹp hơn nhiều, ngũ quan với từng đường nét sắc sảo, y phục trắng tung bay, đôi mắt long lanh như nước, mái tóc suôn mềm như dòng thác đổ, trông cô không khác gì đoá liên hoa đang nở rộ, thanh khiết vô ngần.