“Ta đến đòi tiền chuộc, không phải đến xem các ngươi cãi nhau đâu”. Diệp Thành ngoáy tai: “Một câu thôi, có đưa tiền không? Nếu không đưa thì ta sẽ đem về hầm canh đấy”.
“Đương nhiên là đưa rồi”. Kim Ô Hoàng nói với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó trời đó liền rung chuyển, bốn hướng đông tây nam bắc bỗng có bốn cây cột ánh sáng cao to chọc thẳng lên trời, tạo thành một kết giới, bao trọn lấy núi Thương Mang, không ai có thể ra ngoài.
“Kết giới Phong Thiên?”. Các tu sĩ già đều nheo mắt, dường như họ nhận ra kết giới này.
“Mạnh đấy”. Diệp Thành liếc mắt, hắn cũng nhận ra kết giới này, trước đây lúc ở rừng rậm Hồng Hoang, Côn Bằng và Kim Ô đã dùng kết giới này khiến hắn không thể nào thoát được.
“Thả người”. Lúc Diệp Thành nhìn thì Kim Ô Hoàng đã vứt ra rất nhiều túi chứa đồ, trong mỗi túi đều chứa một nghìn vạn nguyên thạch, ông ta đã quyết định dù Diệp Thành giữ bao nhiêu người của tộc Kim Ô thì ông ta cũng đều bất chấp mọi giá chuộc về hết.
Một khi chuộc hết người trong tộc về, ông ta sẽ hạ lệnh tấn công mà không cần phải do dự, nếu đối phương đã là bản tôn thì đừng mong có thể thoát khỏi được núi Thương Mang, số tiền ngươi lấy được cũng phải nôn hết ra lại.
“Ta đã nói rồi mà, tộc Kim Ô rất giàu”. Diệp Thành rất tự giác, nhặt hết tất cả những túi chứa đồ được quăng qua, sau đó lần lượt đá con tin đang đứng trước mặt qua.
Sau đó, hắn lại bắt đầu lần lượt thả tiếp người ra khiến những người xung quanh phải ngớ người.
Kim Ô Hoàng chẳng buồn la hét nữa, cố gắng kìm cơn giận xuống, tiếp tục giao tiền, túi chứa đồ bay rợp trời, đợi sau khi chuộc người về hết thì mới giải tỏa được cơn giận ngút trời.
“Ông ta không có chút gì lo lắng cả, nhất định là đã có chuẩn bị từ trước”. Các Đại Thánh Kim Ô thấy Kim Ô Hoàng không xem nguyên thạch ra gì thì liên tục truyền âm và cũng không cãi nhau với thái tử Kim Ô nữa.
“Bổn vương không tin ngươi có thể trốn ra khỏi được kết giới Phong Thiên này”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng nói và vẫn tiếp tục đưa tiền: “Ta không cần biết hắn có bao nhiêu đồng bọn, hôm nay nhất định phải cho hắn chết”.
“Cho không thì cớ gì phải từ chối!”. Diệp Thành vui vẻ nhận lấy, không hề khách sáo, hắn đến là để giết thái tử Kim Ô nên cũng không hi vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, có điều nếu như Kim Ô Hoàng đã muốn đưa đến vậy thì cớ gì lại không cần, lấy tiền, giết thái tử Kim Ô rồi đi diệt Côn Bằng.
Cảnh tượng tiếp theo đó cực kỳ hấp dẫn, Diệp Thành tự giác thả người, Kim Ô Hoàng tự giác đưa tiền, Diệp Thành thả người rất nhanh, Kim Ô Hoàng cũng giao tiền rất nhanh.
Điều khiến người ta buồn cười nhất là từ đầu đến cuối cả hai đều không nói câu nào, phối hợp rất ăn ý.
Những người xung quanh liên tục nuốt nước bọt: “Một túi chứa đồ là một nghìn vạn đấy”.
“Có tiền nhiều để làm gì?”. Rất nhiều lão già vuốt râu: “Tộc Kim Ô đã khởi động kết giới Phong Thiên, dù tiền chuộc có nhiều đến đâu đi nữa thì hắn cũng không cầm đi được, tiền của tộc Kim Ô đâu dễ lấy”.
“Hắn bình thản như vậy, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?”. Rất nhiều người thắc mắc: “Dù có nhiều đồng bọn đi nữa thì liệu có thể đánh lại được mười vạn tu sĩ không? Tiền cũng không đem ra ngoài được, lão già đó đang nghĩ gì thế?”
“Chắc cả tộc đều chết hết chỉ còn lại mình, tên này bị đả kích nên đầu óc cũng có vấn đề rồi sao?”. Các tu sĩ trẻ nói với vẻ đầy cảm xúc: “Nếu như hắn cũng chết thì nhà họ Diệp sẽ tuyệt hâu thật rồi”.
Giữa tiếng bàn luận, Diệp Thành đẩy con tin cuối cùng qua rồi cố tình làm động tác như thể hết cách, nói: “Lần này hết thật rồi, nếu còn muốn chuộc thì đợi thêm vài ngày, ta lại bắt thêm mấy người nữa”.
“Chắc chắn là hết rồi chứ?”, Kim Ô Hoàng nhìn thẳng vào Diệp Thành, khí thế hùng hồn.
“Hết người rồi nhưng vẫn còn hai phần quà lớn”. Diệp Thành cười rồi đưa tay ra dùng kết ấn.
Sau đó, những người được chuộc về trước đó đều nối tiếp nhau nổ tung, ngoại trừ bát hoàng tử Kim Ô, đến cả Nguyên Thần cũng bị tiêu diệt.
Shhh! Những người xung quanh đều hít một hơi lớn ngược vào trong, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi, tên này điên rồi! Hắn chính là một kẻ điên! Lần này hắn đến đây vốn không có ý định sẽ quay về.
Mắt người Kim Ô Hoàng đều trợn trừng đôi mắt, con ngươi cũng lập tức thu nhỏ lại như đầu kim với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, máu bay khắp trời, văng lên mặt bọn họ.
Không chỉ những người xung quanh bất ngờ, đến cả họ cũng bất ngờ, không ngờ Diệp Thành lại cài chú ấn trong Nguyên Thần của người tộc Kim Ô, buồn cười là đám Đại Thánh bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Đúng là đã chuộc được người về nhưng như thế này, chuộc với không chuộc cũng có gì khác nhau đâu, tất cả đều biến thành một bầu trời sương máu rồi.
Chỉ trong tích tắc, mọi người còn đang ngơ ngác thì lại có một túi chứa đồ từ trong ống tay áo Diệp Thành bay ra, rơi từ trên trời xuống, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, túi chứa đồ vỡ tung.
Mưa máu trút xuống, túi chứa đồ nổ tung, từng thi thể rớt ra, chất đầy trên đỉnh núi Thương Mang, đều là người của tộc Kim Ô.
Tiếp đó, một tấm vải trắng dài mười trượng rơi đúng trên đống xác chết, bên trên có chín chữ được viết bằng máu: Muốn trách thì trách thái tử của các ngươi!
Cảnh tượng đầy máu me, rất rùng rợn, nhuộm đỏ cả Thương Mang, khiến những người xung quanh đều sợ đến tim đập thình thịch.
“Hoàng đế tộc Kim Ô, ngươi có thích hai phần quà lớn này không?”. Tiếng cười của Diệp Thành truyền khắp trời đất: “Không cần cảm ơn lão phu đâu, cảm ơn thái tử nhà ngươi là được rồi, tất cả đều do hắn ta ban cho đấy”.