Cũng chính vì sự bá đạo của Thái Hư Long Giáp nên mới khiến Doãn Chí Bình có cơ hội được thở, hắn tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó nhanh chóng lùi về sau, trong lúc lùi về sau, cánh tay đã tan tác của hắn lại lần nữa ngưng tụ lại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Diệp Thành đứng khựng lại, không gian hư vô dưới chân hắn cũng nhanh chóng bị đạp vỡ tan.
“Chơi với ta à, ta chơi cho ngươi chết thì thôi”, Diệp Thành bật cười, trong lúc này, vết thương rỉ máu trên trán hắn đã nhanh chóng liền lại, sức khôi phục mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể khiến tứ phương phải kinh ngạc.
Phụt!
Hư không đối diện vang lên tiếng phun ra máu, Doãn Chí Bình vừa đứng vững đã lại lần nữa phun ra máu cao hơn ba trượng.
Cách đánh liên tục không ngừng nghỉ thế này khiến cho hắn dù có Thái Hư Long Hồn hộ thể cũng vô cùng thảm hại, đối với hắn mà nói thì đây chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình đầu tóc rối xù gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt nhơ nhuốc máu của hắn càng méo xệch hơn, trông hắn không khác gì ác ma.
Gừ!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, phần trán của Doãn Chí Bình xuất hiện một đạo long vân, trong cơ thể hắn có long khí xoay vần, thần quang rực rỡ chiếu rọi, khí thế của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, vết thương toàn thân dần phục hồi về nguyên trạng nhờ có long khí.
Gừ!
Lại một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, long ảnh khổng lồ hiển hiện mang theo long khí xoay quanh cơ thể, tiếng gầm chấn động đất trời.
“Cuối cùng cũng dùng hết sức rồi sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Dùng hết sức rồi”, người quan sát ở tứ phương ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết giới.
“Khả năng chiến đấu mạnh mẽ thế này, Tần Vũ và hắn căn bản không cùng đẳng cấp”, Đan Thần trầm ngâm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn kiêng dè, “sức mạnh của Thái Hư Long Hồn quả nhiên bá đạo”.
“Khả năng chiến đấu này là cùng cấp vô địch”.
“Lần này Tần Vũ chết chắc rồi”, rất nhiều lão bối vuốt râu, “khả năng chiến đấu trấn áp tuyệt đối, về cơ bản không có cơ hội lật lại ván cờ”.
Giết!
Trong làn sóng bàn tán, Doãn Chí Bình bên trong kết giới di chuyển, hắn sải bước phá tan hư không, bước ra cả trăm trượng, một tay đẩy ra biển long khí cuộn trào về phía Diệp Thành.
Mở cho ta!
Diệp Thành không lùi mà tiến, Bá Long Đao trong tay, vung một đao chém ra một đao mang màu vàng kim to bằng cả mười trượng.
Phụt!
Ngay lập tức, biển long khí vừa bị chém tan có một đạo thần quang mạnh mẽ bay về phía hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành lùi về sau một bước, Bá Long Đao chắn trước người.
Bang!
Tiếng kim loại chói tai vang lên, đạo thần mang kia cứ thế đánh vào Bá Long Đao. Mặc dù nó đủ rắn chắc nhưng lại không thể phá tan được thần mang kia, thế nhưng sự chấn động khủng khiếp này lại khiến cơ thể Diệp Thành nôn nao, hắn cứ thế phun ra cả miệng máu.
Trấn áp cho ta!
Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, một ngọn núi hư ảo tầm tám nghìn trượng đè nén xuống, xung quanh có long khí bao quanh khiến cả hư không như vỡ vụn.
Hự…!
Ngay sau đó, Diệp Thành cứ thế bị chèn ép tới mức lảo đảo, nhiều vị trí trên cơ thể bị chảy máu.
Cảnh tượng này khiến những người xem trận chiến phải nhảy dựng lên, Diệp Thành không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu đổi lại là tu sĩ khác ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì sẽ bị hoá thành huyết vụ ngay lập tức.
“Doãn Chí Bình, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng, hắn cố gắng dốc sức địch lại với Hư Hoan Long Sơn, nó giống như ngọn núi cao lớn nặng tựa ngàn cân đè nén khiến khí huyết của Diệp Thành đều phải quay về vùng đan hải.
“Bản thể, đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Thật sao?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, trong đôi mắt u tối chợt như có vì sao lấp lánh, hiện lên hai đạo kim quang sắc lạnh.