Ầm!
Sau tiếng hét tức giận tột độ của Doãn Chí Bình, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại rung lên, uy thế kinh hoàng lại lần nữa hiển hiện.
Bùm!
Hư không bị nghiền nát mà sụp đổ, uy lực lăng thiên khiến mấy ngọn núi vốn đã sứt mẻ lập tức hoá thành tro bay, thậm chí mặt đất cũng bị nứt ra.
Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mạnh mẽ, rung chuyển mọi hướng.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cùng nôn ra máu, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên trong cơ thể hai người.
Trấn áp!
Doãn Chí Bình lại nổi cơn thịnh nộ.
Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?
Khí huyết của Diệp Thành bốc lên, hắn ổn định cơ thể, giữa đầu mày có ánh sáng vàng rực rỡ, một chiếc tiểu đỉnh bay ra, lơ lửng trên đầu.
Ùng!
Đại La Thần Đỉnh bắn ra thần huy, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, toàn thân tản ra khí huyền diệu, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, mỗi làn khí đều cực kỳ nặng, Độn Giáp Thiên Tự trên đó đã tự động di chuyển, thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.
Ùng!
Lại một tiếng rung khác, Cơ Tuyết Băng cũng đã sử dụng binh khí bản mệnh.
Đó chính là Bảo Liên Đăng trong suốt như pha lê, quanh thân được thần quang ba màu bao lấy, đồng thời cũng tản ra thần hoa, rực rỡ tươi đẹp.
Ù! Ù!
Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành và Bảo Liên Đăng của Cơ Tuyết Băng bay lên trời cao, hai người bay hình tròn vòng quanh, thần uy đan xen, không ngờ thật sự có thể ngăn được uy lực đáng sợ của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.
Mặc dù ngăn được uy lực từ Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nhưng Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều biết, pháp khí cần pháp lực mới có thể thức tỉnh uy lực mạnh mẽ, vậy nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ này không thể thi triển toàn bộ uy lực, nếu là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển thì hai người đã bị nghiền thành tro bay từ lâu rồi.
“Xem ra bản đồ của ngươi cũng không hữu dụng lắm!”, ngăn được uy lực của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, Diệp Thành cười khẩy nhìn Doãn Chí Bình, khí thế bị kìm nén tuôn ra, cháy lên như lửa đốt.
Ở bên kia, khí thế của Cơ Tuyết Băng cũng đã trở lại trạng thái đỉnh phong, thần hà tuyệt đẹp lại quấn quanh thân thể cô ta.
Cô ta nhìn thoáng qua Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang dựng thẳng trên bầu trời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành. Với nhãn lực của cô ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của Đại La Thần Đỉnh, nhất là khi nhìn thấy Độn Giáp Thiên Tự bao quanh nó, đôi mắt đẹp của cô ta còn ánh lên tia sáng với ý nghĩ sâu xa.
“Hôm nay các ngươi đều phải chết”, tiếng hét của Doãn Chí Bình lại vang vọng khắp bầu trời.
Bùm!
Sau tiếng nổ, hình dạng của hắn ta đã thay đổi, toàn thân được bao phủ bởi Thái Hư Long Giáp, long khí dồi dào cuồn cuộn hình thành một con rồng bay lượn quanh người hắn ta, nơi đầu mày hắn ta có một đạo phù văn hình rồng xuất hiện, khí thế của hắn ta tăng vọt lên một bậc.
“Ngươi nghĩ lão tử sẽ sợ chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh rồi xông lên đầu tiên, Bá Long Đao trong tay trái chém ra đường đao mang có một không hai, chiến mâu Vu Hoàng trong tay phải dung hợp nhiều bí pháp, nhất mâu xuyên thủng không gian hư vô.
Giết!
Doãn Chí Bình không lùi mà tiến, nhất kiếm Thái Hư chém vỡ đao mang của Diệp Thành, hắn ta lại trở tay đánh bay chiến mâu Vu Hoàng.
Cửu Thiên Huyền Linh, cấm!
Cửu Thiên Huyền Linh, trấn áp!
Cửu Thiên Huyền Linh, diệt!
Bên này, sau khi chém ra nhất kiếm vô song, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng tạo kết ấn, tung ra ba đại cấm pháp.
Dưới chân Doãn Chí Bình lập tức xuất hiện đại trận kỳ dị, giam cầm hắn ta, sau đó một bông hoa khổng lồ chừng năm mươi trượng xuất hiện, còn Doãn Chí Bình đã ở chính giữa bông hoa.
Cánh hoa óng ánh trong suốt, rực rỡ hoàn mỹ, liên tục quấn về phía trung tâm như muốn tạo thành nụ hoa, trấn áp Doãn Chí Bình trong đó.
Phụt!
Doãn Chí Bình nôn ra máu, long khí quanh thân cũng bị áp chế, luồng khí ba màu bay ra từ hoa sen bao vây hắn ta không ngừng mài mòn, hoà tan khí huyết trong người hắn ta.
Phá!
Vẻ mặt Doãn Chí Bình man rợ, hắn ta gào lên, khi hoa sen còn chưa hoàn toàn khép lại, một đạo long hồn hư ảo bay ra khỏi cơ thể, phá vỡ hoa sen, mạnh mẽ lao ra ngoài.
Phụt!
Lần này đổi lại là Cơ Tuyết Băng hộc máu, cô ta phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.
Giết!
Doãn Chí Bình lao về phía Cơ Tuyết Băng, nắm trong tay thần thông cái thế như muốn nhân lúc Cơ Tuyết Băng chịu phản phệ mà giết chết cô ta, giết được cô ta, chỉ còn mình Diệp Thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Ngươi luôn quên mất ta, khiến ta cảm thấy rất mất mặt đấy!”, bên này, Diệp Thành lại chặn đường Doãn Chí Bình.
Hắn mạnh như rồng như hổ, khí huyết tăng vụt, dâng trào cuồn cuộn, bốc cháy như lửa đốt, mà hắn như con súc sinh, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm chiến mâu Vu Hoàng, rất dũng mãnh.
Nhìn thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình tức giận không nguôi, cứ vào thời khắc mấu chốt là Diệp Thành lại tới gây chuyện khiến hắn ta ôm một bụng lửa giận.
Trấn áp!
Doãn Chí Bình hét lên cuồng bạo, một chưởng giáng xuống, một ngọn núi hư ảo khổng lồ từ trên cao rơi xuống, nó vừa xuất hiện hư không đã sụp đổ.
Phá!
Diệp Thành tiếp tục tiến lên, chống lại bằng một quyền bá đạo, đấm xuyên qua ngọn núi hư ảo.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hai người lập tức lao vào đại chiến, khí thế hừng hực.
Mà ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã cố hết sức áp chế phản phệ, khí thế lại trở về trạng thái đỉnh phong một lần nữa, bóng dáng ma mị tham gia vào trận chiến, ra tay toàn là thần thông hơn người.
Giết!
Doãn Chí Bình gầm lên, khí huyết mạnh mẽ lại bốc lên, lao về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng như một con cự long hồng hoang.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cuộc chiến lại tiếp tục với khí thế vô cùng hào hùng, trận chiến cũng càng trở nên ác liệt hơn.
Giờ phút này, dù là thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể hay khả năng phục hồi kinh người của Huyền Linh Chi Thể thì cũng đã toàn thân nhuốm máu.
So với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Doãn Chí Bình còn thảm hơn nhiều. Hắn ta bị những đòn tấn công ăn ý của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho phát điên, dù có linh hồn của Thái Hư Cổ Long nhưng vẫn bị áp đảo.
Chậc chậc chậc!
Chứng kiến trận đại chiến tuyệt vời có một không hai, các khán giả vây xem lại tặc lưỡi cảm thán: “Đã lâu lắm rồi ta không được xem trận chiến nào đặc sắc, tuyệt vời thế này”.
“Bây giờ thế hệ trẻ của Đại Sở có ba người xuất sắc nhất, cuộc chiến của ba người họ đáng được ghi vào sử sách”.
“Sát thần Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ có độ hoà hợp chín phần Doãn Chí Bình, một trong số họ sẽ là Đại Đế của Đại Sở sau này”.
“Theo ta thấy khả năng cao là Doãn Chí Bình”, một vị tu sĩ già nhẹ nhàng vuốt râu: “Một mình đấu với Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng cũng không bại, hắn ta xứng đáng là kẻ đứng đầu bảng Phong Vân của Đại Sở”.
“Ta cũng nghĩ vậy”, hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ theo hướng này.
Nhưng phán đoán của họ có lẽ đã có sai lầm lớn.
Doãn Chí Bình đấu một mình với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng không bại, chuyện này là thật, nhưng với tiền đề là Diệp Thành không sử dụng hết toàn lực, vì che giấu thân phận của mình nên ngay từ đầu hắn đã che giấu thực lực, nếu ở đây chỉ có hắn với Doãn Chí Bình thì khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.
Điều quan trọng nhất là lúc này hắn vẫn chưa phải tu sĩ cảnh giới Không Minh thực thụ, vì hắn vẫn chưa độ thiên kiếp, nếu được thiên kiếp gột rửa thì sức chiến đấu của hắn lúc này chắc chắn đã ở đẳng cấp khác.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Tiếng nổ rền vang vẫn chưa chấm dứt, ba người vừa giao chiến vừa di chuyển địa điểm chiến đấu, họ đi qua nơi nào, nơi đó liền thành một đống đổ nát, hư không vỡ tan, núi cao sụp đổ, dòng sông chảy ngược.
“Hai người họ thật sự có tướng phu thê đấy”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn màn nước, vuốt râu nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bên trong, nụ cười của lão ta có hơi kỳ lạ.
“Tìm thời gian để hai người họ ở riêng đi”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa nhìn vào gương nhỏ vén lại tóc, vừa ung dung nói: “Con của hai người họ có thể không vượt qua được Hiên Viên Đại Đế, nhưng ít nhất cũng sẽ là kẻ mạnh muôn đời”.
“Không phải người nói không cho ta can thiệp vào chuyện của Đại Sở sao?”
“Ta nghe nói ở Đại Sở có một thứ tên là Hợp Hoan Tán”.
“Đã hiểu”.