Địa cung u tịch, u ám vô cùng.
Lão già lưng gù và bà lão kia đang bận rộn sắp xếp thảo dược chuẩn bị luyện đan.
Ở một bên nữ tử áo trắng kia vẫn đang phong cấm ở đó, sắc mặt tái nhợt nhìn lão già lưng gù và bà lão kia như thể biết vận mệnh của mình sắp bị làm dược dẫn và bị mang đi luyện đan.
Trong lúc bất lực cô bị phong cấm, dù không bị phong cấm thì cũng khó thoát được khỏi ma chưởng vì lão già và bà già lưng gù kia đều là Thánh Nhân, cô không có cơ hội chiến thắng, cho dù chỉ là thoát thân cũng khó.
Ôi trời!
Khi lão già bà bà lão lưng gù kia đang sắp xếp thảo dược thì nữ tử áo trắng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bên trong lư đồng tăm tối vang lên tiếng mắng chửi đầy bá đạo khiến lư đồng chấn động.
Thấy vậy, lão già lưng gù và bà lão kia cứ thế ngó lơ, chỉ có khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.
Trong lư đồng màu đen kia Diệp Thành tối sầm mặt, ý thức lơ lửng của hắn không dễ gì mới quay về, hắn mở mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến mình hộc máu, hắn bị phong cấm, vả lại còn bên trong cái lư đồng.
Lần thứ mấy rồi, đây là lần thứ mấy rồi, trước là Đan Quỷ, sau là Cô Nguyên, bây giờ lại bị nhốt trong lư luyện đan, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Đế khí thế thôn tính bát hoang.
“Kẻ đê tiện nào, thả lão tử ra”, Diệp Thành càng nghĩ càng tức, hắn lại lần nữa la lối mắng chửi.
Thế nhưng sau những lời mắng chửi của hắn thì chẳng có một âm thanh hồi âm khiến hắn đau đớn xót xa, cho dù với khả năng chiến đấu của hắn thì cũng khó có thể thoát ra khỏi cấm cố vì pháp lực toàn thân của hắn đã bị phong ấn.
Vả lại thứ phong ấn hắn lại là một thánh binh của Thánh Nhân, một khi bị phong ấn thì không có khả năng thoát thân.
Không biết đến bao giờ nắp lư luyện đan mới được mở ra, để lộ ra một nửa khuôn mặt nhăn nheo của lão già lưng gù kia, trong đôi mắt lão ta còn có u quang loé lên.
Thấy vậy, Diệp Thành tức tối tiếp tục mắng chửi: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.
Có điều lão già lưng gù lại cười tôi độc, lão ta ngó lơ sau đó ném cả nữ tử áo trắng vào trong này.
Ấy?
Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Diệp Thành đang mắng chửi thì giật mình nhìn khuôn mặt tuyệt thế của cô, khuôn mặt đó càng nhìn càng thấy xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thân thuộc.
Nữ tử áo trắng kia cũng đang nhìn Diệp Thành, đều bị bắt tới đây để luyện đan, bọn họ có thể coi là đồng bệnh tương liên.
Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành cô đột nhiên cảm thấy rất quen như thể đã từng gặp ở đâu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi cô thậm chí còn muốn hét ra một cái tên.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao?
Vẻ mặt của Diệp Thành còn kì quái hơn, hắn há miệng hồi lâu không ngậm lại, thẫn thờ nhìn nữ tử kia.
Cảnh tượng đó thật sự giống nhau, năm xưa bên trong lư luyện đan của Đan Hồn hắn cũng ngồi đối diện với cô như vậy, cũng bị bắt vào bên trong lư luyện đan, có điều, điểm khác biệt đó là lần này hắn bị bắt vào đây trước.
Nhìn mãi nhìn mãi, trong đôi mắt Diệp Thành chợt nhoà nước mắt, kiếp trước và kiếp này bọn họ cùng gặp nhau trong một hoàn cảnh, cũng giống như năm xưa, hắn là tiểu đệ tử của Hằng Nhạc Tông, cô là một cô nương không màng thế sự.
Không sai, người ngồi đối diện với hắn chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, kiếp trước là một trong những thánh nữ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc.
Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp bị Diệp Thành nhìn như vậy thì tỏ ra không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Diệp Thành, cô bất giác cau mày, cùng lắm là chết, có cần đến mức phải khóc như vậy không?
Khi cả hai người đang đưa mắt nhìn nhau thì lư đồng rung lên.
Có lẽ lão già và bà lão lưng gù kia đã bắt đầu luyện đan thổi bùng ngọn lửa, sức nóng của lư đồng lên cao.
Cũng như năm xưa, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi bị thiêu đốt y phục, hắn lộ ra thánh thể còn cô lộ ra cơ thể hoàn mĩ, mỗi một phần cơ thể đều hết sức nhẵn nhụi.
Diệp Thành tròn mắt nhìn cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi, sống mũi cay cay, cơ thể nữ nhân lộ ra trước mắt nên cậu nhỏ giữa hai chân của hắn lại không yên phận.
Thượng Quan Ngọc Nhi đỏ bừng mặt, tu đạo cả hai trăm năm nay cô chưa bao giờ thấy cơ thể trần trụi của một nam tu nào, vả lại còn ở ngay trước mặt mình.
“Nhắm mắt của ngươi lại”, cuối cùng, Thượng Quan Ngọc Nhi chuyển kiếp cũng phát điên, cô lập tức lên giọng nạt nộ chói tai.
“Không nhắm”, đầu Diệp Thành lắc như trống bỏi, hắn phát huy tinh thần mặt dày của mình, đôi mắt loé sáng.
“Ngươi...”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối, cô bị một câu nói của Diệp Thành chặn miệng đến mức suýt phun ra máu. Trời xanh đúng là không công bằng, chết thì chết nhưng sao trước khi chết lại phải gặp một tên mặt dày đến vậy.
“To hơn cả năm xưa”, Diệp Thành nói một câu rồi nhìn đôi gò bồng đào của Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Ngươi còn nhìn?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức điên người, nếu như giờ giải phong cấm cho cô thì cô sẽ không do dự mà cầm ngay con dao sự sát, ồ không đúng, trước khi chết còn phải bóp chết tên lưu manh ở phía đối diện.
“Có phải chưa nhìn bao giờ đâu chứ”, Diệp Thành sống chết vẫn tỏ ra mặt dày, hắn liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ trên xuống dưới.
“Ngươi đúng là loại mặt dày”.
“Cô cũng nhìn ta rồi mà, sao ta không được nhìn cô?”
“A...”, Thượng Quan Ngọc Nhi thét lên chói tai, cũng không biết là vì xấu hổ hay vì tức tối lập tức im bặt rồi nhắm mắt lại, đợi tới khi mở mắt ra thì vẫn thấy tên mặt dày kia trước mắt.