*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng vấn đề là bây giờ Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể đều không ra được!”
Phụt!
Trong làn sóng thảo luận, Diệp Thành đã vung gậy đánh cho một tên đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông thịt nát xương tan, bay ngược ra ngoài.
“Ngươi nên chết đi”, Hàn Tuấn phẫn nộ hét lớn, binh khí lơ lửng trên đầu lập tức đè xuống.
“Ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành cười mỉa, xông lên vung ra một gậy, cả người và binh khí của Hàn Tuấn đều bay lên trời, còn chưa rơi xuống đất đã lại bị một gậy tiếp theo của Diệp Thành đánh bay.
“Giết hắn cho ta”, Hoa Vân gào lên một tiếng rồi cũng tấn công, vẫn là Âm Dương Vô Cực Ấn tuyệt kỹ thành danh.
Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước rồi vung gậy rang sói phá tan ấn bát quái đó, đánh Hoa Vân hộc máu lùi về phía sau.
“Thưởng cho ngươi một gậy nữa”, bóng dáng Diệp Thành như ma quỷ, hắn ba bước thành hai sát phạt tới trước mặt Hoa Vân, không nói thêm lời nào đập cây gậy xuống, Hoa Vân còn chưa đứng vững đã bay ra ngoài theo Hàn Tuấn.
Sau khi hắn đánh bay Hoa Vân và Hàn Tuấn, cảnh tiếp theo nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Thành cứ thế lao tới như cầm thú, hắn xông tới đâu nơi đó đều hỗn loạn.
Đệ tử của Chính Dương Tông ngã nhào thành từng, bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều đệ tử tu vi yếu đều bị đánh tan thành huyết vụ, cảnh tượng đẫm máu khiến người xem sợ hết hồn hết vía.
Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong trận pháp, lúc này sắc mặt cô ta cũng đã trở nên lạnh lẽo.
“Chính Dương Tông không thù không oán với đạo hữu, tại sao lại làm như vậy?”, giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng vang lên.
Không thù? Không oán?
Mặc dù Diệp Thành không nhìn Cơ Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.
Thành Côn dùng Thực Cốt Đan hãm hại ta, không được coi là oán? Chính Dương Tông nửa đường chặn giết ta, không được coi là thù? Bao vây ám sát ta, gọi là không oán? Cướp thân thể ta, gọi là không thù?
Nhưng những lời này Diệp Thành không nói ra.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để lộ thân phận thật vào lúc này, hắn muốn để lại bất ngờ này cho Chính Dương Tông, đến khi hắn về nhất định phải đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp.
“Nhưng vấn đề là bây giờ Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể đều không ra được!”
Phụt!
Trong làn sóng thảo luận, Diệp Thành đã vung gậy đánh cho một tên đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông thịt nát xương tan, bay ngược ra ngoài.
“Ngươi nên chết đi”, Hàn Tuấn phẫn nộ hét lớn, binh khí lơ lửng trên đầu lập tức đè xuống.
“Ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành cười mỉa, xông lên vung ra một gậy, cả người và binh khí của Hàn Tuấn đều bay lên trời, còn chưa rơi xuống đất đã lại bị một gậy tiếp theo của Diệp Thành đánh bay.
“Giết hắn cho ta”, Hoa Vân gào lên một tiếng rồi cũng tấn công, vẫn là Âm Dương Vô Cực Ấn tuyệt kỹ thành danh.
Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước rồi vung gậy rang sói phá tan ấn bát quái đó, đánh Hoa Vân hộc máu lùi về phía sau.
“Thưởng cho ngươi một gậy nữa”, bóng dáng Diệp Thành như ma quỷ, hắn ba bước thành hai sát phạt tới trước mặt Hoa Vân, không nói thêm lời nào đập cây gậy xuống, Hoa Vân còn chưa đứng vững đã bay ra ngoài theo Hàn Tuấn.
Sau khi hắn đánh bay Hoa Vân và Hàn Tuấn, cảnh tiếp theo nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Thành cứ thế lao tới như cầm thú, hắn xông tới đâu nơi đó đều hỗn loạn.
Đệ tử của Chính Dương Tông ngã nhào thành từng, bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều đệ tử tu vi yếu đều bị đánh tan thành huyết vụ, cảnh tượng đẫm máu khiến người xem sợ hết hồn hết vía.
Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong trận pháp, lúc này sắc mặt cô ta cũng đã trở nên lạnh lẽo.
“Chính Dương Tông không thù không oán với đạo hữu, tại sao lại làm như vậy?”, giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng vang lên.
Không thù? Không oán?
Mặc dù Diệp Thành không nhìn Cơ Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.
Thành Côn dùng Thực Cốt Đan hãm hại ta, không được coi là oán? Chính Dương Tông nửa đường chặn giết ta, không được coi là thù? Bao vây ám sát ta, gọi là không oán? Cướp thân thể ta, gọi là không thù?
Nhưng những lời này Diệp Thành không nói ra.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để lộ thân phận thật vào lúc này, hắn muốn để lại bất ngờ này cho Chính Dương Tông, đến khi hắn về nhất định phải đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp.