Đêm tối, Diệp Thành đem hình nộm nữ nhân kia về Tiểu Linh Viên.
Ấy!
Hổ Oa đang tu luyện Thiên Canh Côn Trận đột nhiên dừng lại, cậu ta hiếu kỳ nhìn sang nữ nhân hình nộm đằng sau Diệp Thành: “Đại ca, tỷ tỷ này thật xinh đẹp, tỷ ấy là ai vậy?”
“Là…”
“Hình nộm”, Trương Phong Niên vừa đi ra khỏi phòng thì ngạc nhiên, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta có kiến thức uyên thâm, chỉ cần nhìn là đã nhận ra hình nộm phía sau Diệp Thành. “Hình nộm?”, Hổ Oa ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên với ánh mắt hiếu kỳ.
“Hình nộm do nhất đại chưởng môn của Hằng Nhạc Tông sáng tạo ra, là một loại vũ khí dùng huyền pháp đặc biệt tế luyện ra. Chúng không có tình cảm cho nên máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không ngừng nghỉ, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi”.
Trương Phong Niên từ tốn giải thích cho Hổ Oa nhưng trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Thành lại có thể có được một hình nhân như vậy.
Bữa cơm tối ngay sau đó diễn ra trong bầu không khí không mấy tự nhiên. Diệp Thành ăn như hổ đói, còn mỹ nhân hình nộm kia lại đứng đằng sau hắn bất động. Nó cứ đứng như vậy khiến Hổ Oa và Trương Phong Niên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn.
Ăn xong bữa tối, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi ngủ từ sớm. Trong Tiểu Linh Viên, Diệp Thành xoa xoa cằm, đi quanh hình nộm mỹ nhân kia mấy vòng.
“Để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé”, Diệp Thành nhìn hình nộm chẳng có lấy hồi đáp.
Diệp Thành vẫn đi quanh hình nộm kia, hắn xoa xoa cằm hồi lâu rồi mới đứng trước mặt nữ nhân hình nộp cười hi hi: “Gọi mày là Tử Huyên nhé? Ừm, cái tên này nghe cũng rất hay, sau này mày sẽ tên là Tử Huyên”.
Tiếp sau đó, Diệp Thành tế ra một tia linh hồn lực đẩy vào cơ thể Tử Huyên.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể Tử Huyên không phải là máu thịt mà là rất nhiều những chất liệu không rõ tên dung hợp lại, chỉ là nó mang trên mình hình dáng như con người mà thôi.
Vả lại hắn còn phát hiện ra rất nhiều cấm chế trên phần trán Tử Huyên, có điều Diệp Thành tìm một hồi mà không tìm ra được manh mối.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy ra con dao găm rạch một nhát trên cánh tay tử Huyên. Mặc dù không thấy máu chảy ra nhưng vết thương đang liền lại, dù là liền với tốc độ chậm nhưng lại khiến Diệp Thành mừng ra mặt.
Tiếp sau đó, hắn tế ra chân hoả, đẩy vào cơ thể Tử Huyên. Hắn muốn giúp hình nộm Tử Huyên tôi luyện cơ thể, cố gắng loại bỏ những tạp chất bên trong, để những chất liệu tốt dung hợp lại khiến cơ thể Tử Huyên dẻo dai và bền bỉ hơn.
Vì là hình nộm không biết đau đớn nên hắn không kiêng dè gì, cứ thế dùng chân hoả rất mạnh và điều chỉnh chân hoả lên cao nhất.
Có điều, hắn không phát hiện ra rằng vì chân hoả được tôi luyện với cường độ cao như vậy nên hình nộm Tử Huyên xuất hiện vẻ đau đớn như con người.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành thu lại chân hoả, sau đó hắn nhìn hình nộm Tử Huyên với ánh mắt hân hoan.
Lúc này, một cơn gió mát thổi tới khiến tóc Tử Huyên tung bay. Diệp Thành trông thấy mà như ngỡ đứng trước mặt mình không phải hình nộm mà là một con người thật vậy.
“Có phải ta nghĩ nhiều hay không vậy?”, Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn vô thức xoa mũi.
Màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành không về phòng nghỉ ngơi mà ngồi khoanh chân trong Tiểu Linh Viên tu luyện. Hình nộm Tử Huyên cứ thế đứng thẳng bên cạnh hắn giống như cây lao, vẻ mặt vô cảm.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng chiếu rọi lên vai Tử Huyên rồi cứ thế thâm nhập vào cơ thể Tử Huyên, ánh trăng càng sáng thì Tử Huyên càng không ngừng hấp thu vào cơ thể mình.
Cảnh tượng khác thường này diễn ra ngay bên cạnh nhưng Diệp Thành lại không hề nhận ra, chỉ có linh thú Tiểu Ưng ở cách đó không xa vừa tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện. Nó cứ đứng đó thẫn thờ nhìn, đôi mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu. Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn uống xong xuôi rồi gọi Hổ Oa tới.
“Đệ có sợ đau không?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Không ạ”.
“Vậy được, để ta xem xem thành quả tu luyện của đệ thế nào nhé”, Diệp Thành lùi về sau một bước còn Tử Huyên đằng sau hắn lại tiến lên trước một bước.
“Đệ đánh với nó”, Diệp Thành mỉm cười.
Hổ Oa gật đầu, khuôn mặt rõ vẻ hân hoan, cậu ta lật tay lấy ra gậy Ô Thiết Côn.
Vút!
Ngay lập tức, Hổ Oa vung côn nhảy vọt người, còn hình nộm Tử Huyên kia lại chỉ khẽ vung tay đã có thể đánh ra được một chưởng.
Bang!
Hổ Oa lùi ngay về sau, còn chưa kịp đứng vững thì Tử Huyên đã tấn công tới. Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng khả năng tấn công của cô ta rất lợi hại, đánh đến mức Hổ Oa liên tục lùi về sau.
Hình nộm nhân cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, còn Hổ Oa vừa tu luyện chưa lâu, tu vi cũng chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên mới bắt đầu đã bị đánh cho không kịp phản kháng.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.
“Sao ta lại thấy hình nộm này mạnh hơn hình nộm hôm qua gặp ở Linh Quả Viên nhỉ?”
“Vả lại thân pháp…”
“Còn chiêu thức ra tay kia…”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn tìm ra điểm khác biệt của hình nộm Tử Huyên với hình nộm hôm qua hắn gặp.
Hắn nhận ra hình nộm Tử Huyên mặc dù mất đi một cánh tay nhưng linh hoạt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đòn tấn công và phòng ngự rất linh hoạt. Ngoài việc không thể thi triển huyền thuật ra thì các chiêu thức mà những tu sĩ khác dùng được hầu như nó đều biết cả.
“Lẽ nào vì nó từng được chân hoả tôi luyện?”, Diệp Thành lại lần nữa lẩm bẩm.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt cậu ta vẫn không hề thể hiện vẻ nhụt chí nản lòng, ngược lại còn hân hoan vui mừng.
“Thực lực của nó ở cảnh giới Nhân nguyên, đánh thua nó cũng không có gì phải xấu hổ đâu”, Diệp Thành vừa cười vừa lấy linh dịch trị thương cho Hổ Oa.
“Đại ca, đệ không sợ đau, đệ nghỉ một lát rồi đánh với nó”, Hổ Oa nhe rằng cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Đệ thấy đánh với nó có thể khiến đệ học được rất nhiều”.
Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, Hổ Oa lại nhảy lên, lần này cậu ta vẫn bị đánh cho không ngẩng được mặt lên, có điều cậu ta vẫn rất dũng cảm, sau vài lần ói ra máu lại tiếp tục đứng dậy.
Haiz!
Trương Phong Niên đi ra mấy lần nhưng vẫn thấy Hổ Oa bị đánh cho thảm thiết khiến ông không nỡ nhìn tiếp.
Ấy!
Hổ Oa đang tu luyện Thiên Canh Côn Trận đột nhiên dừng lại, cậu ta hiếu kỳ nhìn sang nữ nhân hình nộm đằng sau Diệp Thành: “Đại ca, tỷ tỷ này thật xinh đẹp, tỷ ấy là ai vậy?”
“Là…”
“Hình nộm”, Trương Phong Niên vừa đi ra khỏi phòng thì ngạc nhiên, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta có kiến thức uyên thâm, chỉ cần nhìn là đã nhận ra hình nộm phía sau Diệp Thành. “Hình nộm?”, Hổ Oa ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên với ánh mắt hiếu kỳ.
“Hình nộm do nhất đại chưởng môn của Hằng Nhạc Tông sáng tạo ra, là một loại vũ khí dùng huyền pháp đặc biệt tế luyện ra. Chúng không có tình cảm cho nên máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không ngừng nghỉ, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi”.
Trương Phong Niên từ tốn giải thích cho Hổ Oa nhưng trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Thành lại có thể có được một hình nhân như vậy.
Bữa cơm tối ngay sau đó diễn ra trong bầu không khí không mấy tự nhiên. Diệp Thành ăn như hổ đói, còn mỹ nhân hình nộm kia lại đứng đằng sau hắn bất động. Nó cứ đứng như vậy khiến Hổ Oa và Trương Phong Niên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn.
Ăn xong bữa tối, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi ngủ từ sớm. Trong Tiểu Linh Viên, Diệp Thành xoa xoa cằm, đi quanh hình nộm mỹ nhân kia mấy vòng.
“Để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé”, Diệp Thành nhìn hình nộm chẳng có lấy hồi đáp.
Diệp Thành vẫn đi quanh hình nộm kia, hắn xoa xoa cằm hồi lâu rồi mới đứng trước mặt nữ nhân hình nộp cười hi hi: “Gọi mày là Tử Huyên nhé? Ừm, cái tên này nghe cũng rất hay, sau này mày sẽ tên là Tử Huyên”.
Tiếp sau đó, Diệp Thành tế ra một tia linh hồn lực đẩy vào cơ thể Tử Huyên.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể Tử Huyên không phải là máu thịt mà là rất nhiều những chất liệu không rõ tên dung hợp lại, chỉ là nó mang trên mình hình dáng như con người mà thôi.
Vả lại hắn còn phát hiện ra rất nhiều cấm chế trên phần trán Tử Huyên, có điều Diệp Thành tìm một hồi mà không tìm ra được manh mối.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy ra con dao găm rạch một nhát trên cánh tay tử Huyên. Mặc dù không thấy máu chảy ra nhưng vết thương đang liền lại, dù là liền với tốc độ chậm nhưng lại khiến Diệp Thành mừng ra mặt.
Tiếp sau đó, hắn tế ra chân hoả, đẩy vào cơ thể Tử Huyên. Hắn muốn giúp hình nộm Tử Huyên tôi luyện cơ thể, cố gắng loại bỏ những tạp chất bên trong, để những chất liệu tốt dung hợp lại khiến cơ thể Tử Huyên dẻo dai và bền bỉ hơn.
Vì là hình nộm không biết đau đớn nên hắn không kiêng dè gì, cứ thế dùng chân hoả rất mạnh và điều chỉnh chân hoả lên cao nhất.
Có điều, hắn không phát hiện ra rằng vì chân hoả được tôi luyện với cường độ cao như vậy nên hình nộm Tử Huyên xuất hiện vẻ đau đớn như con người.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành thu lại chân hoả, sau đó hắn nhìn hình nộm Tử Huyên với ánh mắt hân hoan.
Lúc này, một cơn gió mát thổi tới khiến tóc Tử Huyên tung bay. Diệp Thành trông thấy mà như ngỡ đứng trước mặt mình không phải hình nộm mà là một con người thật vậy.
“Có phải ta nghĩ nhiều hay không vậy?”, Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn vô thức xoa mũi.
Màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành không về phòng nghỉ ngơi mà ngồi khoanh chân trong Tiểu Linh Viên tu luyện. Hình nộm Tử Huyên cứ thế đứng thẳng bên cạnh hắn giống như cây lao, vẻ mặt vô cảm.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng chiếu rọi lên vai Tử Huyên rồi cứ thế thâm nhập vào cơ thể Tử Huyên, ánh trăng càng sáng thì Tử Huyên càng không ngừng hấp thu vào cơ thể mình.
Cảnh tượng khác thường này diễn ra ngay bên cạnh nhưng Diệp Thành lại không hề nhận ra, chỉ có linh thú Tiểu Ưng ở cách đó không xa vừa tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện. Nó cứ đứng đó thẫn thờ nhìn, đôi mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu. Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn uống xong xuôi rồi gọi Hổ Oa tới.
“Đệ có sợ đau không?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Không ạ”.
“Vậy được, để ta xem xem thành quả tu luyện của đệ thế nào nhé”, Diệp Thành lùi về sau một bước còn Tử Huyên đằng sau hắn lại tiến lên trước một bước.
“Đệ đánh với nó”, Diệp Thành mỉm cười.
Hổ Oa gật đầu, khuôn mặt rõ vẻ hân hoan, cậu ta lật tay lấy ra gậy Ô Thiết Côn.
Vút!
Ngay lập tức, Hổ Oa vung côn nhảy vọt người, còn hình nộm Tử Huyên kia lại chỉ khẽ vung tay đã có thể đánh ra được một chưởng.
Bang!
Hổ Oa lùi ngay về sau, còn chưa kịp đứng vững thì Tử Huyên đã tấn công tới. Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng khả năng tấn công của cô ta rất lợi hại, đánh đến mức Hổ Oa liên tục lùi về sau.
Hình nộm nhân cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, còn Hổ Oa vừa tu luyện chưa lâu, tu vi cũng chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên mới bắt đầu đã bị đánh cho không kịp phản kháng.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.
“Sao ta lại thấy hình nộm này mạnh hơn hình nộm hôm qua gặp ở Linh Quả Viên nhỉ?”
“Vả lại thân pháp…”
“Còn chiêu thức ra tay kia…”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn tìm ra điểm khác biệt của hình nộm Tử Huyên với hình nộm hôm qua hắn gặp.
Hắn nhận ra hình nộm Tử Huyên mặc dù mất đi một cánh tay nhưng linh hoạt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đòn tấn công và phòng ngự rất linh hoạt. Ngoài việc không thể thi triển huyền thuật ra thì các chiêu thức mà những tu sĩ khác dùng được hầu như nó đều biết cả.
“Lẽ nào vì nó từng được chân hoả tôi luyện?”, Diệp Thành lại lần nữa lẩm bẩm.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt cậu ta vẫn không hề thể hiện vẻ nhụt chí nản lòng, ngược lại còn hân hoan vui mừng.
“Thực lực của nó ở cảnh giới Nhân nguyên, đánh thua nó cũng không có gì phải xấu hổ đâu”, Diệp Thành vừa cười vừa lấy linh dịch trị thương cho Hổ Oa.
“Đại ca, đệ không sợ đau, đệ nghỉ một lát rồi đánh với nó”, Hổ Oa nhe rằng cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Đệ thấy đánh với nó có thể khiến đệ học được rất nhiều”.
Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, Hổ Oa lại nhảy lên, lần này cậu ta vẫn bị đánh cho không ngẩng được mặt lên, có điều cậu ta vẫn rất dũng cảm, sau vài lần ói ra máu lại tiếp tục đứng dậy.
Haiz!
Trương Phong Niên đi ra mấy lần nhưng vẫn thấy Hổ Oa bị đánh cho thảm thiết khiến ông không nỡ nhìn tiếp.