Trên con phố U Đô tầng thứ hai nhộn nhịp, Diệp Thành bước đi không mục đích.
Đi rất xa rồi, hắn vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi lớn của ông lão tóc trắng: “Cút, cút thật xa cho ta”.
Cũng không thể trách ông ta lại mắng như vậy, ngươi tìm ai không được lại đi tìm Nhược Thiên Chu Tước. Ngươi có biết người đó là ai không? Là lão tổ của nhà Chu Tước đấy, là vương của cả U Đô Cổ Thành này, lão tử chỉ là một trưởng lão nho nhỏ, ai cho lão tử mặt mũi lớn đến mức gặp được Nhược Thiên Chu Tước chứ?!
Diệp Thành ho khan, bước nhanh về phía trước, tai không nghe, tâm không phiền.
Từ khi đến Chu Tước Tinh, đúng là đâu đâu cũng có những điều bất ngờ, không có tiền để vào U Đô lại phải vất vả kiếm tiền, vào được U Đô rồi lại chỉ có thể loanh quanh ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai, theo quy tắc càng lên cao áp lực càng lớn của U Đô, có trời mới biết khi nào hắn mới tiết kiệm đủ tiền.
Nghĩ một hồi, Diệp Thành lại ngửa đầu, hy vọng người đầu thai kia rảnh rỗi xuống đây đi dạo, để hắn đỡ phải chạy đông chạy tây.
Nhanh, nhanh, nhanh!
Giữa dòng người, các tu sĩ qua lại trên đường trở nên vội vã, đi nhanh đến mức suýt hất văng Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn trái ngó phải rồi cũng đi theo bọn họ.
Không lâu sau, đoàn người dừng lại trước một tấm bia đá khổng lồ, số tu sĩ tụ tập ở đây phải gọi là đông nghìn nghịt.
Diệp Thành quan sát kỹ mới phát hiện trên tấm bia đá khổng lồ có treo một tấm bảng cáo thị, trên đó có mấy chữ lớn: Lệnh chiêu mộ luyện đan sư.
Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành sáng lên, không nhìn ba chữ luyện đan sư, hắn cũng suýt quên mình là luyện đan sư, hơn nữa ở Đại Sở hắn còn có một cái danh vang dội: Đan Thánh.
Dời mắt khỏi tấm bảng, Diệp Thành nhìn dòng người đông như nêm, trong đó hơn bốn phần mười số người có chân hoả, chưa tới sáu phần còn lại thì có thú hoả và địa hoả, đều là luyện đan sư.
“Xem ra ở Chư Thiên Vạn Vực, luyện đan sư cũng là một nghề rất được ưu ái”, Diệp Thành nhìn về đan hải của mình.
Đan hải của hắn cũng không trống rỗng, ở đó có một ngọn lửa màu vàng kim, còn có một tia sấm sét đen kịt, đó là tiên hoả và thiên lôi hắn lấy từ tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân trước lúc rời khỏi Đại Sở, nhưng chỉ là một phần của tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Tất cả là để đề phòng cho bất cứ tình huống nào.
Hiển nhiên, suy nghĩ của hắn năm xưa đúng là nhìn xa trông rộng.
Sự thật chứng minh, bây giờ tiên hoả vẫn rất hữu dụng, có thể giúp hắn luyện đan.
Ở Đại Sở hắn là Đan Thánh, bây giờ đã tiến cấp đến cảnh giới Thiên, ngưng tụ được nguyên thần, hắn khẳng định mình có thể dễ dàng luyện được đan dược sáu vân.
Đương nhiên điều hắn quan tâm không phải luyện đan kiếm được bao nhiêu tiền, mà là luyện đan sư ở U Đô có đặc quyền gì? Nếu đặc quyền này có thể khiến hắn lên thẳng tới tầng chín của U Đô thì cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Nghĩ vậy, hắn kéo thanh niên áo tím phía trước rồi cười hỏi: “Đạo hữu, nếu được chọn là luyện đan sư thì có những lợi ích gì?”
“Lợi ích thì nhiều lắm”, tên thanh niên áo tím nói ngay, rất thành thật: “Luyện đan sư cấp một đến cấp chín, một khi được chọn thì dù là luyện đan sư cấp thấp nhất cũng được một căn nhà ở U Đô. Không chỉ có nhà, mỗi năm U Đô còn phát bổng lộc, là một khoản thu nhập đáng kể đấy, một năm ít cũng phải mấy chục nghìn. Đương nhiên luyện đan sư phẩm cấp càng cao thì nhà càng lớn, bổng lộc cũng càng nhiều, không biết hơn những tu sĩ suốt ngày đánh đánh giết giết ở ngoài kia bao nhiêu lần ấy chứ”.
“Vậy có khả năng sau khi được chọn rồi được thoải mái ra vào từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín của U Đô không?”, Diệp Thành hỏi ngay.
“Điều này còn tuỳ thuộc vào phẩm cấp của ngươi, luyện đan sư được chọn đều có lệnh bài riêng cho mình. Quy định xưa nay của U Đô là phẩm cấp càng cao, đặc quyền càng nhiều, giống như Khô Nhạc Chân Nhân đó, ông ấy là luyện đan sư cấp bảy, là người duy nhất ở U Đô có thể tự do ra vào từ tầng một đến tầng chín”.
“Khô Nhạc Chân Nhân, luyện đan sư cấp bảy”, Diệp Thành sờ cằm: “Nghĩa là ông ta đã có thể luyện ra đan dược bảy vân.”
“Đăng ký, đăng ký”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì thanh niên áo tím đã chen qua lầu các bên cạnh tấm bia đá.
Không chỉ hắn ta mà những luyện đan sư có mặt ở đây cũng đều giành nhau vị trí phía trước, đến những luyện đan sư có thú hoả và địa hoả cũng chạy đến góp vui. Tuy họ biết hy vọng rất mong manh nhưng cũng muốn nhân cơ hội này để một bước lên trời.
Diệp Thành xếp tận cuối cùng, luyện đan sư chiêu mộ vào ba ngày sau nhưng phải đăng ký trước.
“Nghe nói gì chưa? Người chủ trì cuộc tuyển chọn luyện đan sư lần này là Cửu hoàng tử của Hoàng tộc Chu Tước đấy”, không biết là ai nói ra câu này.
“Cửu hoàng tử? Nhược Thiên Huyền Vũ?”
“Nhà Chu Tước chỉ có một mình Cửu hoàng tử, ngoài Nhược Thiên Huyền Vũ còn có thể là ai?”, người khác lại nói, nhưng rồi thở dài: “Nhưng thật đáng tiếc! Người được kỳ vọng nhất có thể vượt qua tiền bối của nhà Chu Tước lại gặp kiếp nạn. Hôm qua ta nghe nói tu vi của hắn từ Chuẩn Thiên đỉnh phong hạ xuống Chuẩn Thiên tầng thứ bảy, cứ thế này, trong vòng ba năm hắn sẽ thành một người vô dụng mất”.
“Tất cả đều là số cả”, có người cảm thán: “Nhớ lại lúc đó hắn mới chỉ chín mười tuổi đã gần lên được cảnh giới Hoàng, đúng là trời cao ghen tỵ người tài!”
“Đúng thế!”
“Nhược Thiên Huyền Vũ”, phía sau, Diệp Thành lẩm nhẩm, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tên người khác của nhà Chu Tước ngoài Nhược Thiên Chu Tước.
“Chín mười tuổi đã ở Chuẩn Hoàng đỉnh phong, thiên phú này đúng là nghịch thiên”, trong lòng Diệp Thành rất chấn động, tính theo thời gian tương đối, chín mười tuổi đã ở Chuẩn Hoàng đỉnh phong, vậy thiên phú của Nhược Thiên Huyền Vũ còn cao hơn đồ nhi Tịch Nhan của hắn một bậc, nhân tài nghịch thiên thế này, thiên phú hơn hẳn cả Đại Sở!
Nói đến Tịch Nhan, Diệp Thành lại hơi thất thần.
Năm tháng vội vã, trăm năm đã trôi qua, cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng trước khi chết của Tịch Nhan, thê lương mà buồn bã, cô bé muốn hắn hứa kiếp sau cưới cô bé nhưng không biết trời cao vô tình liệu có cho cô bé kiếp sau không.
Dẹp bỏ suy nghĩ, Diệp Thành đi vào lầu các, dừng lại trước một chiếc bàn đá.
Phía bên kia bàn đá là một ông lão gầy gò, diện mạo nghiêm trang nhưng sắc mặt lại thâm trầm, từ đầu đến cuối đều xanh mét, ai không biết còn tưởng có người nợ ông ta tám trăm nguyên thạch ấy chứ!
Thân phận của người này không đơn giản, ông ta tên Nhạc Chân, là trưởng lão Linh Đan Các của U Đô, là đệ tử ký danh dưới trướng Khô Nhạc Chân Nhân, chỉ dựa vào thân phận này thôi đã khiến ông ta khác hẳn mọi người rồi.
“Tế lửa của ngươi ra đi”, Nhạc Chân khẽ nói.
Diệp Thành không nhiều lời, phất tay tế tiên hoả ra nhưng hắn đã đổi thành màu tím để che giấu tai mắt mọi người.
“Chân hoả thật thuần tuý”, mắt Nhạc Chân sáng lên, đến khi trở lại bình thường vẫn còn lấp lánh ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt ông ta.
“Tiền bối, vãn bối có tư cách tham gia không?”, Diệp Thành tỉnh bơ cất tiên hoả đi, hỏi Nhạc Chân.
“Đương nhiên là có”, Nhạc Chân nhẹ nhàng đáp, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi đưa cho hắn một tấm ngọc bài có khắc số: “Nhỏ một giọt máu vào đây, chín ngày sau tới Vọng Thiên Các”.
“Đa tạ”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài rồi xoay người ra khỏi lầu các.
“Để mắt tới hắn”, Nhạc Chân nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi rồi truyền âm cho người phía sau: “Thấy hắn ra khỏi thành thì xử lý luôn”.
“Vậy chân hoả của hắn thì sao ạ?”
“Đương nhiên là phải mang về rồi”, Nhạc Chân cười nham hiểm: “Một tháng nữa sẽ là đại thọ của sư tôn, ta nghĩ chắc ông ấy sẽ rất thích món quà mừng thọ này”.