Kim Ô Hoàng nheo mắt, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng, dù biết đối phương đang tống tiền nhưng lại không dám lập tức hạ lệnh tấn công, mặc dù bát hoàng tử là con vợ lẽ nhưng dù sao cũng là con của ông ta.
Ông ta nghĩ vậy nhưng tám Đại Thánh của tộc Kim Ô ở bên cạnh lại không nghĩ như thế.
Đó là con của ông chứ đâu phải là con của chúng tôi, con cháu của chúng tôi đã chết thảm hết rồi, hơn nữa, còn vì thái tử mà chết, dựa vào đâu mà giờ gia đình các người đều được sống?
Mắt tám vị Đại Thánh Kim Ô đỏ hoe, sát khí đằng đằng, như muốn xông qua ngay lập tức, nỗi đau mất người thân đã khiến họ mất đi lý trí, còn quan tâm gì đến việc ngươi có phải là vua hay không.
Kim Ô Hoàng thấy tình hình không ổn thì liền nhanh tay quăng một túi chứa đồ ra.
“Vậy mới đúng chứ”. Diệp Thành đưa tay ra bắt lấy túi chứa đồ rồi mở ra ngay.
“Còn không chịu thả con trai ta ra sao?”, Kim Ô Hoàng hét lớn, như muốn xông qua đánh.
“Đừng gấp, để ta đếm đã chứ”. Diệp Thành lắc đầu, chậm rãi nói: “Đây là tiền ta dưỡng già, không thể thiếu được, nửa đời sau nhờ cả vào đấy để sống mà”.
Câu nói đó của hắn khiến mọi người xung quanh đều tức cười, khi thấy Diệp Thành đếm từng viên một thật thì không kiềm được, xuýt xoa: “Chắc gia tộc bị diệt môn nên bị đả kích”.
“Chín nghìn vạn cứ thế vào túi, tiền này kiếm dễ thật”. Có vài người ganh tị, vuốt cằm thầm nghĩ hay là hôm nào mình cũng bắt cóc vài tên để đòi tiền chuộc tiêu chơi.
Kim Ô Hoàng đứng lặng lẽ nhìn, không hề ngăn cản, sau đó truyền âm cho Đại Thánh Kim Ô: “Hắn có thể giết nhiều người của tộc Kim Ô như thế chỉ trong một đêm, đồng thời còn làm náo loạn các phân các của Kim Ô, chắc chắn hắn phải có đồng bọn, thông báo xung quanh dùng kết giới Phong Thiên, tiền của Kim Ô ta không dễ lấy như vậy được”.
Mặc dù Đại Thánh Kim Ô ôm hận trong lòng nhưng vẫn truyền âm cho xung quanh, dù cho có muốn tìm thái tử Kim Ô tính sổ thì cũng phải chuộc người về đã rồi mới tính, chỗ này cũng không phải chỗ tính nợ”.
Chín nghìn vạn nguyên thạch mà đếm từng viên một thì biết đếm đến năm nào tháng nào”. Kim Ô Hoàng không nóng ruột nhưng những người xung quanh thì nóng ruột vô cùng, họ từ xa chạy đến đâu phải để xem người ta đếm tiền.
“Nếu đã nôn nóng như vậy thì thôi không đếm nữa”. Diệp Thành liền phủi tay, cất túi chứa đồ lại, đá hoàng tử Kim Ô bay ra: “Nhận lấy hoàng tử nhà ngươi nè”.
“Con trai ta!”. Kim Ô Hoàng liền kéo Bát Hoàng tử về bên cạnh mình, hoàng tử hoảng loạn, hắn ta luôn cao cao tại thượng, được gia đình nuông chiều, có từng gặp phải chuyện thế này đâu, đúng là đáng sợ.
“Chuộc được người thứ nhất thì sẽ đến người thứ hai, chuộc được người thứ hai thì sẽ đến người thứ ba”. Diệp Thành không ngừng vung tay, lấy ra những thần phù, trong mỗi thần phù đều có một người bị phong ấn, đều là trưởng lão của tộc Kim Ô, tất cả đều là Chuẩn Thánh Vương.
“Không ngờ vẫn còn, lại đều là Chuẩn Thánh Vương nữa chứ”. Những người xung quanh đều thốt lên bất ngờ, ngạc nhiên nhìn lên đỉnh núi, sắc mặt có chút kỳ quặc: “Rốt cuộc lão già này đã bắt bao nhiêu người của tộc Kim Ô”.
“Đây nào phải đòi tiền chuộc, rõ ràng là cướp mà”. Tiếng bàn tán xôn xao.
“Mỗi người một nghìn vạn, xem thử nên chuộc ai trước”. Diệp Thành cười để lộ cả hai hàm răng trắng, nhìn Kim Ô Hoàng: “Tộc Kim Ô của ông nhiều nhất là tiền, số tiền lẻ này có đáng là bao”.
Kim Ô Hoàng và các Đại Thánh Kim Ô đều không lên tiếng, chỉ nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt màu đỏ máu, sát khí đằng đằng, núi Thương Mang đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Họ đã nhìn ra được ý đồ muốn cướp trắng của đối phương, họ có thể chắc chắn là sau khi chuộc hết những người này thì vẫn còn rất nhiều người khác nữa, người nào cũng một nghìn vạn vậy phải là con số lớn chừng nào, mặc dù tộc Kim Ô lớn mạnh nhưng cũng thể nào chịu nổi chi phí lớn như thế.
“Cứu ta, Kim Ô Hoàng cứu ta”. Mấy tên Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị bắt đó đều đang gắng sức gào thét, nhìn Kim Ô Hoàng với ánh mắt cầu cứu, tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay của Kim Ô Hoàng.
“Đều là phế vật, chết cũng chết rồi, người đâu, cùng xông lên với ta”. Thái tử Kim Ô hét lên hung dữ, vượt mặt Kim Ô Hoàng, trực tiếp hạ lệnh, muốn cho đội quân tu sĩ tấn công.
“Ai cho ngươi cái quyền đó?”. Các Đại Thánh Kim Ô hét lên, vì cách làm của thái tử Kim Ô khiến họ chạnh lòng, thân là thái tử Kim Ô mà lại bất chấp sự sống chết của người trong tộc.
“Các vị trưởng lão, các vị cũng đã thấy rồi đó, rõ ràng hắn ta đang muốn cướp tài sản tộc Kim Ô chúng ta”. Thái tử Kim Ô cười lạnh lùng: “Ta đường đường là tộc Kim Ô, không đến lượt hắn ta khống chế”.
“Chẳng phải là vì ngươi sao?”. Các Đại Thánh Kim Ô bộc phát uy áp, giận đến phát điên, tất cả đều muốn cho thái tử Kim Ô một chưởng: “Tộc Kim Ô thương vong nặng nề, gặp phải kết cục ngày hôm nay, tất cả đều do ngươi hại, giờ ngươi lại ăn nói như thế, thật sự khiến tộc Kim Ô phải chạnh lòng”.
“Ngươi…”. Thái tử Kim Ô bị mắng nhiếc đến xanh mặt, khuôn mặt vốn đang hằn hộc lập tức méo mó, hắn ta nghiến răng, đáng sợ như một con ác quỷ.
“Đủ rồi”. Kim Ô Hoàng lạnh lùng hét lên với uy nghiêm của một vị vua, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chiêu này của người đó cao tay thiệt”. Những người xung quanh nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi xuýt xoa: “Không chỉ đả kích được tộc Kim Ô mà còn li gián được quan hệ giữa thái tử và các trưởng lão, thủ đoạn này cao minh thật”.
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng”. Rất nhiều người cười, thầm khen hay: “Lúc tàn sát nhà họ Diệp thì nên nghĩ đến sẽ có hôm nay, giết chóc một cách vô tội vạ khiến cả người và trời đất cũng phải căm phẫn.