Không biết là ngày thứ bao nhiêu, Diệp Thành lại dừng bước lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng một người phụ nữ nông dân.
Đó là người chuyển kiếp.
Nhưng Diệp Thành không tế ra thần quang kí ức vì người chuyển kiếp đó chính là người mà hắn từng hận thấu tận xương tuỷ: Doãn Chí Bình.
Diệp Thành dừng chân hồi lâu và không ra tay.
Kiếp trước hắn và Doãn Chí Bình có oán với nhau nên hắn đương nhiên sẽ không ghi lại thù oán tới kiếp này, thù oán năm xưa cũng đã phai dần sau khi người của kiếp trước đi xa.
Kiếp này Doãn Chí Bình đã chuyển kiếp thành người phàm thì để cho hắn sống cuộc đời của một người phàm bình thường, mọi thứ cứ thuận tự nhiên, còn hắn không có tâm trạng đi tính toán món nợ với kiếp trước, cũng sẽ không ra tay với người vô tội.
Diệp Thành bước đi không để lại dấu tích.
Tiếp đó có rất nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy.
Có điều hắn cũng tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp là kẻ thù kiếp trước với mình: Tử Sam, Tề Dương, Giang Hạo, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Triệu Chí Kính, Ngô Trường Thanh, Thành Côn, Thanh Vân Lão Tổ, Ân Trụ, Đan Quỷ, Thông Huyền Chân Nhân, Thị Huyết Diêm La, Huyết Linh Lão Tổ, Chính Dương Lão Tổ, Trường Thiên Chân Nhân…
Cũng giống như Doãn Chí Bình, hắn không dùng tới đao kiếm cũng không giúp bọn họ tìm lại kí ức kiếp trước.
Mọi thứ đều như cơn gió thoảng qua, Diệp Thành không can dự, cũng không có thời gian mà can dự, nghiệp của kiếp trước sẽ tiêu tán ở kiếp này, không liên quan gì đến bọn họ.
Diệp Thành lại lần nữa bước trên mặt đất mênh mang.
Đây là chặng đường rất dài, Diệp Thành đội chiếc nón đẩu giống như một kẻ truyền âm, có lúc lại giống như một du khách.
Cả chặng đường hồng trần trải qua bao gian khổ, hắn bước qua bao dòng sông và ngọn núi, bước qua bao u cốc thương nguyên nhưng vẫn tiến về phía trước mặc cho bao mưa gió phong ba vẫn bước đi đặt chân tới từng ngóc ngách của vùng đất rộng lớn này.
Thời gian dần trôi, năm tháng xoay vần.
Thế gian này không biết đã trải qua bao mùa hoa tàn, bao mùa xuân, hạ, thu, đông.
Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành cởi chiếc nón đẩu, hắn phủi phủi y phục vướng bụi rồi tĩnh lặng ngồi trên đỉnh núi.
Cơn gió nhẹ thổi qua thổi bay mái tóc bạc trắng của hắn.
Khuôn mặt Diệp Thành in hằn dấu vết thời gian, khoé miệng hắn mọc râu lởm chởm, trông không hề có sức sống và nhuệ khí mà mang phong thái khiêm nhường trầm lắng của một người đàn ông trung tuổi.
Mười năm rồi, hắn đã ba mươi ba tuổi rồi.
Năm nay chính là năm thứ mười hắn rời khỏi Hằng Nhạc đi tìm những người chuyển kiếp.
Mười năm nay hắn đã lục tìm mọi ngóc ngách của Đại Sở, nhờ có Chu Thiên Diễn Hoá mà từng người chuyển kiếp đều được hắn tìm thấy, trong cơn gió tuyết rợp trời, hắn cười như một kẻ khờ dại rồi bất giác gọi tên từng người.
Thế nhưng chín mươi chín triệu anh hồn của Đại Sở quá nhiều, cho dù là mười năm thì đã sao.
Hắn đã tìm khắp mười năm trời, tìm thấy rất nhiều người quen thuộc nhưng lại có quá nhiều bóng dáng thân quen hắn vẫn chưa thấy được, trong đó có Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du, Lạc Hi, Huyền Nữ, Hồng Trần Tuyết, Sở Linh Ngọc, Cơ Tuyết Băng, Tịch Nhan, Liễu Dật, Hùng Nhị, Nam Cung Nguyệt, Tạ Vân, Nhiếp Phong, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, hậu duệ Hoàng Đế, liệt đại chư Vương, Thiên Tông Lão Tổ, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, cgv, Phục Linh, Chung Giang…
Mười năm trời hắn không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn không hề thấy tung tích của bọn họ.
Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành vô thức thu mình, một người cao ngạo như hắn trong giây phút này mới thấm nỗi sợ hãi, từ thăm sâu trong lòng hắn đang cầu xin trời cao, họ vọng tất cả những người mà hắn muốn gặp có thể đầu thai chuyển kiếp, mong họ không tan thành mây khói.
Đại ca ca, Nhược Hi đói rồi!
Diệp Thành vô thức nghiêng đầu sang nhìn, hắn đưa một quả linh quả cho Nhược Hi nhưng lại tĩnh lặng quan sát cô bé.
Mười năm rồi, cô bé đã theo hắn mười năm rồi.
Thế nhưng mười năm nay lại là quãng thời gian mà hắn chán chường nhất vì Tiểu Nhược Hi vẫn là Tiểu Nhược Hi, cô bé vẫn ở hình dạng như lúc hai, ba tuổi, không hề lớn thêm và vẫn y nguyên như hồi hắn tìm thấy cô bé.
Diệp Thành không hiểu, hắn không hiểu một cô nương người phàm như Nhược Hi vì sao lại khác thường như vậy, mãi mà không thấy lớn, đến cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn còn không nhìn thấu, đến cả Chu Thiên Diễn Hoá cũng không nhìn ra được nhân quả.
Không biết từ bao giờ Tiểu Nhược Hi nằm trong lòng Diệp Thành mới chớp mắt, đôi mắt rưng rưng khép lại, cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tĩnh lặng ngồi đó giống như một pho tượng, đôi mắt mỏi mệt cũng đang rưng rưng.
Hắn thật sự mệt rồi, mười năm trời hắn không hề chợp mắt, hắn sợ một khi ngủ lại ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại sẽ bỏ lỡ quá nhiều bóng hình.
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp mặt đất, Diệp Thành đội chiếc nón lá đứng dậy giống như thể hắn lại tiếp tục hành trình tìm kiếm trong mười năm tiếp theo.
Lần này Diệp Thành quay lại thế giới tu sĩ.
Thế giới tu sĩ hiện tại đã có thêm nhiều sinh khí hơn so với mười năm trước đây.
Mười năm trước Đại Sở chỉ còn lại chín mươi ba tu sĩ.
Hôm nay sau mười năm số lượng tu sĩ của Đại Sở đã từ chín ba mà tăng lên hàng chục nghìn người, bọn họ đều là những người kế thừa vùng đất này và sẽ là những người viết tiếp truyền thuyết ở nơi đây.
Mười năm rồi, hắn lại lần nữa tới Hằng Nhạc Tông sau mười năm cách biệt.
Hằng Nhạc trước mắt cũng giống như hắn, bị phủ lên một lớp bụi của thời gian, rất nhiều nơi cây cỏ mọc um tùm.
Diệp Thành đứng tĩnh lặng trước ngọn núi hồi lâu không di chuyển.
Không biết qua bao lâu hắn mới thấy trên hư thiên có bóng người lướt qua, đó chính là một nữ tử tóc bạc, dung nhan tiều tuỵ, cô cũng đứng dưới chân núi như Diệp Thành.
Cô là Đường Như Huyên.
Mười năm rồi, cô và Diệp Thành giống nhau, chia xa mười năm mới quay lại, mặc dù cô sống ở thế giới người phàm mười năm nhưng khi quay trở lại đây trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn trở nên mơ hồ.
Cả hai người đứng sóng vai không nói lời nào.
Nhưng trong đôi mắt đẹp của Đường Như Huyên còn mang theo nhiều nghi ngờ, nhìn Tiểu Nhược Hi bên cạnh Diệp Thành, cô bé vẫn như mười năm trước, không hề thay đổi, như thể vĩnh viễn không bao giờ lớn.
Bầu trời mênh mang liên tục có bóng người lướt qua, đó chính là những tu sĩ năm xưa còn sống sót sau trận đại chiến.
Mười năm xuân thu, năm xưa bọn họ mới chỉ là thiếu niên còn bây giờ nhuệ khí đã rất dồi dào và đang không ngừng thoát biến trong quá trình truyền đạo thụ nghiệp, kéo dài thêm tia hi vọng cho Đại Sở.
Bái kiến Thánh Chủ!
Chín mươi mốt người đứng thành tám hàng ngay ngắn cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Phía sau bọn họ có đồ tử đồ tôn đi theo và cùng cung kính hành lễ với bọn họ.
Có điều, tất cả đều cảm thấy thắc mắc, đến cả Khai Sơn Tị Tổ còn phải cung kính như vậy, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn nhất định là bậc tiền bối thông thiên.
Lần này Diệp Thành không hề rời đi.
Năm tháng dài đằng đẵng sẽ có bao nhiêu lần mười năm, hắn đã dừng lại quá lâu, nên tìm thời điểm rời khỏi vùng đất này rồi.
Còn về người chuyển kiếp thì giao cho ba nghìn hoá thân và chín đạo thân cùng các tu sĩ đời sau của Đại Sở, hắn cần tới Chư Thiên Vạn Vực đi tìm những người chuyển kiếp ở đó.
Dưới chân núi Hằng Nhạc Tông được phủ thêm một tầng vân đài rộng lớn.
Diệp Thành khoanh chân ngồi trên đó, hắn đọc kinh luận đạo cho các hậu bối nghe sau đó là giải đáp thắc mắc của các tu sĩ về vấn đề tu đạo, giống như sư tôn và các tiền bối của hắn năm xưa cũng truyền thụ đạo cho hắn, từng cặp mắt ham học đạo nhìn hắn khiến hắn bất giác mỉm cười, bọn họ chính là tương lai của Đại Sở.