Không lâu sau đó, Diệp Thành toàn thân phát ra kim quang bèn bay ra khỏi nhà Thượng Quan như một đạo thần hồng.
Lần này tới đây hắn đã tiêu diệt được đại quân hai điện của Chính Dương Tông, thành công liên thủ với nhà họ Thượng Quan, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành mĩ mãn, thân là một người vô cùng bận rộn như hắn cũng đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi.
Nhìn bóng người Diệp Thành xa dần, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn thở dốc, mặt mày hằm hằm. Cô ta hãy còn tức tối về chuyện đêm hôm đó.
Có điều thấy bóng hình hắn xa dần cô lại bất giác mím môi, đôi mắt như ngấn nước và khuôn mặt mang theo nỗi thất vọng.
Ở bên, Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng giống với muội muội của mình, khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ tới chuyện tối qua, một người vốn dĩ dịu dàng dè dặt như cô vẫn còn ái ngại.
……..
Đây là lầu hai của một toà lầu các diễm lệ.
Những cánh hoa bay rợp trời, một nữ tử ngả người trên lan can, cô hướng ánh mắt về phía Nam, vẻ mặt tiều tuỵ, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn phức tạp, hình ảnh một người thanh niên đeo mặt nạ còn lờ mờ trong đôi mắt cô.
“Nguyệt Nhi”, không lâu sau đó, một giọng nói ôn hoà vang lên đằng sau cô, đó là một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, đôi mày lưỡi mác trông vô cùng có uy.
Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?
“Phụ thân”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đi tới, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội đứng dậy.
“Lại nhớ hắn rồi à?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn mỉm cười ôn hoà nhưng trong lòng ông chốc chốc lại thở dài.
Là phụ thân, đây là sự bất lực của ông ta. Sao ông ta có thể ngờ nổi Tần Vũ lại chính là nhi tử của mình, còn nữ tử của ông ta lại phải lòng nhi tử, về điểm này thì chắc chắn đây là một mối nhân duyêtn không thể bắt đầu.
“Hắn là đệ đệ của con”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, cho dù cô có cố gắng che giấu thì cũng không kiềm được mà lại hướng ánh mắt về phương nam như thể có thể trông thấy hình ảnh một người thanh niên đang ngự không phi hành dù cách xa muôn trùng khoảng cách.
Haiz!
Hạo Thiên Huyền Chấn lại lần nữa thở dài, đúng là tạo hoá trêu người mà!
………
Nam Sở một buổi sáng sớm, sau vài trận phong ba bão táp, hiếm khi mới lại yên bình.
Những truyền thuyết liên quan đến Tần Vũ vẫn đang tiếp tục, những thần thoại xoay quanh Đan Thánh Diệp Thành hãy còn được truyền tai nhau, sự tích về hắn trở thành cuộc trò chuyện trong những quán trà khiến người ta phải kinh ngạc và trầm trồ.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, bầu không khí yên tĩnh lại bị phá vỡ.
Nhìn sang một hướng có thể thấy hai ngọn núi sừng sững sụp đổ kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.
“Có chuyện gì thế?”, những tu sĩ đang quây quần lúc này nghe thấy động tĩnh lỡn thì ngó đầu ra.
“Tám phần là lại có người đánh nhau rồi”, có người nhìn vào rặng núi, “xem ra thực lực cũng không vừa”.
“Đằng nào cũng chẳng có gì làm lạ”, có người thản nhiên chép miệng, “những trận đánh thế này chỉ là lặt vặt, khi chứng khiến nhiều cuộc so tài hoành tráng thì những lần đấu đá này cũng chỉ là vặt vãnh mà thôi”.
Rầm! Đoàng!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một bóng người đẫm máu bay ra khỏi rặng núi, cơ thể nhếch nhác thảm hại, trên người người này còn có rất nhiều vết thương nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.
Bàng Thống?
Nhìn người này, có rất nhiều người khác thẫn thờ, điện chủ Bàng Thống của phân điện thứ ba ở Chính Dương Tông, không ít người từng gặp.
“Sao lại…”, thấy thân hình thảm hại của Bàng Thống, quá nhiều người thẫn thờ tại chỗ. Đó là một trong chín người cầm trọng binh của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, thế mà lại bị truy sát.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía người đang truy sát Bàng Thống.
Đó là một lão già mặc y phục xám, khí thế mạnh mẽ, sát khí ngút trời. Ông ta cũng có tu vi Chuẩn Thiên.
“Thanh…Thanh Vân lão tổ?”, thấy lão già mặc y phục xám, rất nhiều người kinh ngạc. Lão tổ của Thanh Vân Tông mặt dù không thường xuyên ra khỏi tông môn nhưng cũng có không ít người từng gặp ông ta, đó là một tu sĩ mạnh nổi danh Nam Sở.
“Có…có chuyện gì vậy? Thanh Vân Tông lão tổ truy sát Bàng Thống?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
“Kì lạ lắm sao?”, có người nhướng vai, “vài ngày trước chín phân điện của Thanh Vân Tông bị Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đánh tới mức tổn thất nặng nề. Lão tổ của Thanh Vân Tông truy sát Bàng Thống là điều dễ hiểu.
“Cũng đúng”, có người xoa cằm, “chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu là ta thì ta cũng tìm bọn họ để chiến”.
Rầm!
Trong tiếng bàn tán, tiếng động mạnh mẽ lại vang lên. Bàng Thống bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh bay đi vài trăm trượng khiến mặt đất lún xuống thành cái hố.
“Thanh Vân, ông không chết không nghỉ sao?”, giữa đất trời vang vọng tiếng gằn phẫn nộ của Bàng Thống.
“Chỉ dựa vào ngươi mà đòi không chết không nghỉ với ta sao?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng lật tay tung ra một chưởng về phía Bàng Thống!
Giết!
Bàng Thống tức tối, ông ta nghịch thiên sát phạt lên trời, tung ra một đao chém tan chưởng ấn của Thanh Vân Lão Tổ.
Trận đại chiến đột nhiên nổ ra khiến trời đất rung chuyển.
Vì động tĩnh quá lớn nên các tu sĩ bên trong cổ thành đều chạy ra ngoài, túm tụm thành từng đám đen kịt.
Có điều bọn họ lại không biết Bàng Thống kia căn bản không phải là Bàng Thống còn Thanh Vân Lão Tổ cũng không phải là Thanh Vân Lão Tổ.
Vậy bọn họ là ai? Không cần nói cũng biết chính là tên tiện nhân Diệp Thành. Bàng Thống do đạo thân của hắn hoá thành, Thanh Vân Lão Tổ chính là bản thể của hắn hoá thành. Cảnh tượng huyết chiến này chính là màn kịch mà hắn dày công tạo dựng.
Mục đích của hắn rất rõ ràng đó chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, xoay chuyển sự chú ý của bọn họ.
Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến vẫn đang tiếp tục với chấn động lớn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.
Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông.
Thông tin này giống như được chắp thêm đôi cánh, nhanh chóng lan truyền khắp Đại Sở, đây cũng chính là kết quả mà Diệp Thành muốn thấy.
Khốn khiếp!
Bên trong đại điện của Chính Dương Tông, mười mấy bóng hình liên tục bay ra ngoài, người nào người nấy sát khí đằng đằng.
Mới tối hôm qua bọn họ còn nhận được tin báo Thanh Vân Tông liên thủ với nhà Thượng Quan tính kế với đại quân hai điện của bọn họ khiến đại quân của hai điện cho tới giờ vẫn không rõ tung tích. Hiện giờ biết được Bàng Thống lại bị truy sát, sao bọn họ có thể chấp nhận.
“Việc khốn khiếp thế này cũng chỉ có tên Diệp Thành đê tiện đó mới làm ra được”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Bàng Thống vuốt râu hằn học.
“Kế ly gián này rõ ràng quá”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân trầm giọng, “tám phần Chính Dương Tông sẽ không tin”.
“Tin hay không không quan trọng”, Chung Giang mỉm cười, “ân oán của ba tông tồn tại đã lâu, cho dù không ly gián thì Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông sớm muộn cũng nổ ra trận chiến, cho dù Chính Dương Tông nhìn ra được đó là kế ly gián thì bọn họ cũng nhân cơ hội này mà lấy lý do xuất binh”.
“Nếu không xử lý tốt thì Hằng Nhạc Tông cũng bị kéo vào trận chiến này”, Hằng Vũ Chân Nhân vuốt râu lên tiếng.
“Ngươi chắc chắn tên đó dùng dung mạo của ta chứ?”, bên trong Thanh Vân Tông, tlt nheo mắt nhìn xuống một trưởng lão ở bên dưới.
“Chắc chắn ạ”.
“Là kẻ nào đang chơi sau lưng?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, “rõ ràng đang dùng kế ly gián”.
“Tám phần là Hằng Nhạc Tông, đây rất giống với phong cách của Doãn Chí Bình”.
“Chưa chắc”, Công Tôn Chí lên tiếng, “Doãn Chí Bình bị Diệp Thành xử lý rồi, hiện giờ đã được cứu hay chưa cũng chưa biết”.
“Là ai đang làm loạn chỉ cần nhìn là biết”, Thanh Vân Lão Tổ lạnh giọng, sải bước ra khỏi đại điện, ông ta bay đi như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.