Rầm! Rầm!
Tinh không về đêm vì Diệp Thành và Thánh Nhân áo trắng mà trở nên không hề yên bình.
Thánh Nhân kia bị thương thảm hại, trạng thái nguyên thần thậm chí còn không ổn định, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại không dám đối đầu với Diệp Thành trực diện.
So với ông ta mà nói thì Diệp Thành lại hung hãn hơn nhiều, hắn truy sát lên trước, không nói thêm lời nào cứ thế tung ra đại chiêu rợp trời khiến tinh không rúng động.
Ngươi muốn không chết không nghỉ sao?
Thánh Nhân bị ép đến mức phát điên, mặt mày tôi độc, rít lên như tiếng sấm rền.
Diệp Thành không nói lời nào, hắn lấy đòn công phá mạnh nhất thay cho câu trả lời, vạn kiếm triều tông bay rợp trời.
Thánh Nhân kia rít lên điên cuồng nhưng không dám quay đầu đại chiến, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần và bay qua bầu trời như một đạo tiên mang.
Đi đâu?
Diệp Thành không chịu buông tha, Thánh Nhân áo trắng chạy đi đâu hắn truy sát theo đó, bộ dạng không chết không nghỉ.
Rầm! Rầm!
Động tĩnh trên tinh không mỗi lúc một lớn dần kéo theo sự chú ý của các tu sĩ đi ngang qua.
Ta không nhìn nhầm chứ?
Nguyền thần Thánh Nhân bị truy sát?
Hay là cảnh giới Hoàng?
Rất nhiều người thẫn thờ, bọn họ nhất thời không kịp phản ứng lại.
Thánh Nhân nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, từ bao giờ cảnh giới Hoàng lại trở nên mạnh như vậy.
Đi xem xem!
Có người lập tức đuổi theo muốn tận mắt chứng kiến trận đại chiến khốc liệt.
Khốn khiếp!
Diệp Thành giống như lôi chớp chấn động cửu tiêu khiến những người kia kinh hãi không dám tiến lên trước.
Không một ai dám tiến lên trước vì sợ khiến Diệp Thành nổi giận, đó là một tên dã man, cái thế, đến cả Thánh Nhân còn bị đánh tới mức này, đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.
Diệp Thành tiếp tục thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn trảm ra một đạo thần mang.
Thánh Nhân áo trắng nghiến răng di chuyển né qua từng đòn hiểm hóc rồi lại như một đạo tiên mang rẽ ngang qua bầu trời, tốc độ của ông ta đúng là kinh người, cho dù là Diệp Thành cũng phải tặc lưỡi.
Ép ta!
Diệp Thành thầm mắng chửi, hăn thiêu đốt thánh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, rút ngắn khoảng cách với Thánh Nhân áo trắng.
Thấy vậy, Thánh Nhân áo trắng kia cũng không chịu thua, ông ta thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, tốc độ tăng lên nhanh chóng, Diệp Thành vừa rút ngắn được cả nghìn trược đã bị ông ta bỏ xa nghìn trượng.
Ta không tin!
Diệp Thành hắng giọng, toàn thân rực cháy hoả diệm vàng kim, hắn không từ bỏ truy sát.
Cả hai người cứ thế, một người như tiên quang, một người như tiên mang rẽ ngang qua tinh không.
A...!
Thánh Nhân áo trắng bị ép đến mức phát điên, cứ thế thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, nguyên thần bản mệnh càng lúc càng mỏng manh hơn nhưng vẫn không thể bỏ xa Diệp Thành, Thánh Nhân còn bị ép đến mức như vậy thì chứng tỏ Diệp Thành không phải vừa.
Đứng lại!
Diệp Thành với huyết khí ngút trời, hắn lập tức di chuyển trảm ra một dòng tinh hà.
Thánh Nhân áo trắng lập tức trúng chiêu bay vào cổ tinh.
Sát kiếm trong tay Diệp Thành hoá thành đao giáng từ trên trời xuống, chín đạo bát hoang trảm hợp thành một dung hoà với hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch, mang theo thần uy muốn xẻ cả thiên địa.
Thánh Nhân áo bào trắng tế ra pháp khí bản mệnh, đó là một cây chiến thương, hai tay ông ta cầm chắc giơ qua đầu.
Bang!
Đao và thương va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.
Phụt!
Thánh Nhân áo trắng yếu thế bị Diệp Thành trảm tới mức nửa quỳ dưới đất, nguyên thần lại lần nữa mỏng hơn một phần.
A...!
Sau tiếng gào thét vang vọng khắp thiên địa, thánh nhân áo trắng trở nên điên cuồng, ông ta lại lần nữa thiêu đốt sức mạnh nguyên thần địch lại với một đao của Diệp Thành sau đó bay lên trời, bỏ trốn về tiên sơn ở phía xa.
Muốn chạy?
Diệp Thành vung thần đao tiếp tục truy sát.
Đạo hữu cứu ta!
Thánh Nhân áo trắng hô hào cứu giúp cả chặng đường, ông ta như một đạo tiên mang bỏ trốn dưới một tiên sơn.
Nếu nói về tiên sơn này thì có thể gọi là đại khí dồi dào, đỉnh núi sừng sững, mây và sương vờn quanh, nơi này không khác gì tiên cảnh.
Có thể thấy dưới chân tiên sơn có một bia đá trăm trượng dựng sừng sững, bên trên còn khắc hoạ ba chữ viết hoa cổ xưa: Thị Huyết Tông.
Thánh Nhân mặc áo bào trắng không từ bỏ, cứ thế bay vào bên trong Thị Huyết Tông.
Hỗn xược!
Đột nhiên, bên trong Thị Huyết Tông vang lên tiếng hắng giọng lạnh lùng, một lão già mặc huyết bào bay lên hư thiên, uy lực mạnh mẽ, đó chính là một Thánh Nhân, vả lại còn không phải là Thánh Nhân với cấp bậc bình thường, thân phận người này không hề đơn giản, chính là lão tổ của Thị Huyết Tông, người ở tinh vực này gọi ông ta là Thị Huyết Lão Ma.