Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngơ ngác nhìn ba Diệp Thành ở đối diện, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Sao cô ta không nhận ra đó là Nhất khí hoá tam thanh được? Cô ta cứ tưởng cấm pháp vô thượng này trong thiên hạ chỉ mình Huyền Linh Chi Thể mới biết, không ngờ Diệp Thành cũng biết.
“Điên rồi, thật sự sắp điên rồi”, phía dưới lại bắt đầu bùng nổ, lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng bật dậy, cao giọng hét vang cả khán đài.
“Diệp Thành làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng biết thế?” “Hắn như vậy làm sao chúng ta chịu nổi?”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chỉ là đệ tử của Chính Dương Tông trước đây, và bây giờ là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thôi sao?”
Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó hiểu, Diệp Thành biết mấy chiêu như Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, Phong Thần Quyết thì mọi người còn hiểu được, nhưng cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh này từ trước đến giờ chỉ Huyền Linh Chi Thể thiên phú thần thông mới biết, không ngờ hắn cũng biết. Thực sự vô cùng kỳ quái!
“Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”, bên Hằng Nhạc Tông, sắc mặt mấy đệ tử chân truyền phía Tư Đồ Nam đều trở nên cực kỳ thú vị.
Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào, Sở Huyên nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, nhìn lên chiến đài lẩm bẩm: “Diệp Thành, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?” ! Phụt!
Khi mọi người đều đang kinh hãi, trong ba Diệp Thành có một người đã hoá thành khói xanh rồi biến mất.
“Là sự thiết sót trong huyết mạch sao?”, một vệt máu trào ra bên khoé miệng Diệp Thành.
Hắn thông qua Tiên Luân Nhãn học được cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh, nhưng vì không phải người của Tiên tộc nên không thể phát huy được hết khả năng của Tiên Luân Nhãn, cũng như Nhất khí hoá tam thanh này, vì là cấm pháp vô thượng nên hắn không thể học được sự tinh tuý bên trong.
Còn hai Diệp Thành mà hắn hoá hiện ra, một người biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch. Cấm pháp vô thượng này trước nay chỉ Huyền Linh Chi Thể mới có thể thi triển một cách hoàn hảo, hắn không phải Huyền Linh Chi Thể nên không thể thi triển toàn bộ Nhất khí hoá tam thanh cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng dù vậy cũng đủ rồi.
Hắn sử dụng cấm pháp Thiên Tế khiến sức chiến đấu tăng vọt, hơn nữa còn có hai người, như vậy là hai đấu một.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Theo ba tiếng hô của Diệp Thành, ba bí pháp lại được thi triển, vì sử dụng Phân Thân Ảo Ảnh nên trên chiến đài có hơn bốn mươi phân thân, điều này thực sự khiến người xem ở tứ phía phải kinh hãi.
“Bây giờ đến ta”, Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó hơn bốn mươi Diệp Thành đồng loạt xông tới, bao vây tấn công Cơ Tuyết Băng.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô ta cuống cuồng sử dụng bí pháp, cô ta biết trong hơn bốn mươi Diệp Thành này có đến hai bản chính.
Ầm! Keng! Uỳnh!
Ngay sau đó, trên chiến đài liên tục vang lên tiếng ầm nổ vang.
Cảnh tượng rất khí thế, trên chiến đài rộng lớn chỉ thấy toàn bóng dáng Diệp Thành, hơn bốn mươi phân thân và hai bản chính hoàn toàn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vì thế trên chiến đài xuất hiện một cách đánh dị thường.
Cơ Tuyết Băng thi triển cấm pháp Huyền Linh liên tục hoá giải Canh Khí, Trận Đồ và Phân Thân của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại càng hung hãn hơn, muội hoá giải một lần, ta lại ngưng tụ một lần, khí huyết ngút trời.
“Mẹ ơi! Chân khí dùng không hết à? Định chơi chết nhau đây mà!”
“Nhìn cảnh này ai không trụ nổi trước thì sẽ thua”.
“Rốt cuộc tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Thành phía dưới.
“Cho dù thân có Đan Hải cũng không đủ để hắn làm được!”, Phục Nhai tặc lưỡi cảm thán.
“Điên rồi, thật sự sắp điên rồi”, phía dưới lại bắt đầu bùng nổ, lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng bật dậy, cao giọng hét vang cả khán đài.
“Diệp Thành làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng biết thế?” “Hắn như vậy làm sao chúng ta chịu nổi?”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chỉ là đệ tử của Chính Dương Tông trước đây, và bây giờ là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thôi sao?”
Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó hiểu, Diệp Thành biết mấy chiêu như Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, Phong Thần Quyết thì mọi người còn hiểu được, nhưng cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh này từ trước đến giờ chỉ Huyền Linh Chi Thể thiên phú thần thông mới biết, không ngờ hắn cũng biết. Thực sự vô cùng kỳ quái!
“Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”, bên Hằng Nhạc Tông, sắc mặt mấy đệ tử chân truyền phía Tư Đồ Nam đều trở nên cực kỳ thú vị.
Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào, Sở Huyên nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, nhìn lên chiến đài lẩm bẩm: “Diệp Thành, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?” ! Phụt!
Khi mọi người đều đang kinh hãi, trong ba Diệp Thành có một người đã hoá thành khói xanh rồi biến mất.
“Là sự thiết sót trong huyết mạch sao?”, một vệt máu trào ra bên khoé miệng Diệp Thành.
Hắn thông qua Tiên Luân Nhãn học được cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh, nhưng vì không phải người của Tiên tộc nên không thể phát huy được hết khả năng của Tiên Luân Nhãn, cũng như Nhất khí hoá tam thanh này, vì là cấm pháp vô thượng nên hắn không thể học được sự tinh tuý bên trong.
Còn hai Diệp Thành mà hắn hoá hiện ra, một người biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch. Cấm pháp vô thượng này trước nay chỉ Huyền Linh Chi Thể mới có thể thi triển một cách hoàn hảo, hắn không phải Huyền Linh Chi Thể nên không thể thi triển toàn bộ Nhất khí hoá tam thanh cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng dù vậy cũng đủ rồi.
Hắn sử dụng cấm pháp Thiên Tế khiến sức chiến đấu tăng vọt, hơn nữa còn có hai người, như vậy là hai đấu một.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Theo ba tiếng hô của Diệp Thành, ba bí pháp lại được thi triển, vì sử dụng Phân Thân Ảo Ảnh nên trên chiến đài có hơn bốn mươi phân thân, điều này thực sự khiến người xem ở tứ phía phải kinh hãi.
“Bây giờ đến ta”, Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó hơn bốn mươi Diệp Thành đồng loạt xông tới, bao vây tấn công Cơ Tuyết Băng.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô ta cuống cuồng sử dụng bí pháp, cô ta biết trong hơn bốn mươi Diệp Thành này có đến hai bản chính.
Ầm! Keng! Uỳnh!
Ngay sau đó, trên chiến đài liên tục vang lên tiếng ầm nổ vang.
Cảnh tượng rất khí thế, trên chiến đài rộng lớn chỉ thấy toàn bóng dáng Diệp Thành, hơn bốn mươi phân thân và hai bản chính hoàn toàn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vì thế trên chiến đài xuất hiện một cách đánh dị thường.
Cơ Tuyết Băng thi triển cấm pháp Huyền Linh liên tục hoá giải Canh Khí, Trận Đồ và Phân Thân của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại càng hung hãn hơn, muội hoá giải một lần, ta lại ngưng tụ một lần, khí huyết ngút trời.
“Mẹ ơi! Chân khí dùng không hết à? Định chơi chết nhau đây mà!”
“Nhìn cảnh này ai không trụ nổi trước thì sẽ thua”.
“Rốt cuộc tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Thành phía dưới.
“Cho dù thân có Đan Hải cũng không đủ để hắn làm được!”, Phục Nhai tặc lưỡi cảm thán.