“Có lẽ là có”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Tu sĩ đều có hoả lạc linh hồn độc nhất vô nhị, cái này không thể sao chép, mà ta phát hiện một trưởng lão, một đệ tử, một linh thú ở Chính Dương Tông đã từng luân hồi. Ấn ký hoả lạc trên linh hồn của trưởng lão kia giống hệt ấn ký hoả lạc linh hồn của một đệ tử Chính Dương Tông năm trăm năm trước, đệ tử đó lại có ấn ký hoả lạc linh hồn giống hệt điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông tám trăm năm trước, còn có con linh thú kia nữa, ấn ký hoả lạc trên linh hồn của nó giống hệt một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thời Huyền Thần”.
“Chỉ dựa vào ba ví dụ này mà ngươi đã kết luận Đại Sở tự hình thành luân hồi thì hơi qua loa đấy!”, Diệp Thành sờ cằm.
“Không qua loa đâu, thật sự có khả năng này mà”, Thái Hư Cổ Long thong thả cất lời: “Từ khi Chính Dương Tông thành lập đến nay, ta đều ghi nhớ ấn ký hoả lạc trên linh hồn mỗi người xuất hiện trong tông môn, mà những năm kí hồn, ta cũng đều ghi nhớ ấn ký hoả lạc linh hồn của những tu sĩ ta đã gặp, khi nào được ra ngoài, ta sẽ đến nơi khác nghiệm chứng, đến lúc đó sẽ biết thôi”.
“Nếu là vậy thì có lẽ Thanh Vân và Hằng Nhạc cũng có tu sĩ luân hồi”, Diệp Thành cân nhắc: “Hôm khác ta sẽ hỏi Long Nhất và Long Ngũ, ngươi có thể nhìn ra có lẽ họ cũng nhìn ra được, biết đâu họ cũng từng gặp tu sĩ luân hồi rồi”.
“Khi nào về, sắp xếp cho chúng ta nói chuyện, để ta nói với họ”, Thái Hư Cổ Long bảo: “Ký ức truyền thừa của ba chúng ta khác nhau, điều ta biết có lẽ họ không biết”.
“Ta hiểu”.
“Nếu Đại Sở thật sự tự hình thành luân hồi thì vùng đất này thật sự không hề đơn giản”, lời này của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa, trong đôi mắt rồng còn loé lên tia sáng bất định.
“Trong ký ức truyền thừa của ngươi có thông tin nào liên quan đến Đại Sở không?”
“Không có”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Đã mấy triệu năm trôi qua, quá lâu rồi, thời đại mà ta ở có lẽ vẫn chưa có vùng đất Đại Sở này”.
“Không đúng!”, Diệp Thành gãi đầu: “Nếu ngươi là người thời Thái Cổ thì tại sao những chuyện sau thời đại ấy mà ngươi cũng biết?”
“Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long, không biết đã trôi dạt bao nhiêu năm trên thế giới này rồi, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này tuy ta không có thần trí nhưng có một số chuyện đã hoà vào ký ức của ta theo sự thay đổi của năm tháng, đáng tiếc là trong những ký ức này không có chuyện liên quan đến Đại Sở”.
“Bí mật liên quan đến Đại Sở có lẽ người của Thiên Huyền Môn sẽ biết rõ”, Diệp Thành sờ cằm, trầm ngâm.
“Kỳ lạ nhất là bọn họ đấy”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long mang theo ẩn ý sâu xa: “Ta rất muốn biết bọn họ tồn tại ở Đại Sở này với thân phận gì. Như ngươi đã nói, bí mật của Đại Sở có lẽ họ còn biết rõ hơn bất kỳ ai, hiện tại ta rất muốn đi ra ngoài để nghiên cứu Đại Sở này”.
Nói đến đây, nó tức giận liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi tập trung một chút cho ta, mau mau đưa lão tử ra ngoài”.
“Ta đang cố gắng mà! À này, ta hỏi ngươi một chuyện”.
“Nói”.
“Lần trước sau khi trốn vào hố đen không gian ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta đã gặp một vùng khí hải màu xám”, Diệp Thành nhắc đến chuyện đã gặp sau khi đi vào hố đen không gian lần trước: “Nó rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt, chỉ một phần ba giây thôi mà ta đã suýt bị nghiền thành tro bụi, ngươi có biết khí hải màu xám đó có lai lịch gì không?”
“Chẳng trách ngươi đi vào chưa đến một giây mà lúc đi ra đã thành tàn phế, thì ra là vì lý do này”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn run đây”.
“Khí hải màu xám, rất rộng lớn và cổ xưa, cực kỳ nặng và loạn, mang theo sức mạnh huỷ diệt”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, không ngừng lặp lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Nghĩ một lúc, đôi mắt rồng của nó dần sáng lên tinh quang nóng rực: “Không phải là khí hỗn độn đấy chứ?”
“Khí hỗn độn là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi: “Là khí từ thời thiên địa còn sơ khai sao?”
“Như ngươi nói, khí hỗn độn chính là khí từ thời hỗn độn sơ khai, không khác gì những gì ngươi miêu tả”, Thái Hư Cổ Long trả lời, ánh mắt càng thêm nóng như lửa.
“Nhìn ngươi như vậy, chắc khí hỗn độn là một bảo bối”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý.
“Là bảo bối, chắc chắn là bảo bối! Hơn nữa còn là đại bảo bối kinh thiên động địa nữa kìa”, Thái Hư Cổ Long càng nói càng kích động: “Đó là khí cổ xưa nhất của đất trời, sinh ra vạn vật, là mẫu khí của vạn vật, có thể dùng để luyện khí, luyện đan, luyện thể, luyện hồn, chắc chắn sẽ có hiệu quả mà ngươi không bao giờ ngờ tới. Điều quan trọng nhất là nó chứa đựng căn nguyên của đất trời và sức mạnh vô bờ, là thứ nghịch thiên đó!”
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành kinh ngạc thốt lên.
“Tiểu tử, nếu thật sự là khí hỗn độn thì ngươi phát tài rồi”, hai mắt Thái Hư Cổ Long gần như bốc cháy, nó kích động tột đỉnh: “Mau lên, tạm gác mọi chuyện lại rồi đến Loạn Cổ Thương Nguyên, đi vào hố đen không gian từ nơi đó, lấy vân khí màu xám ra đây ta xem nào”.
“Thôi thôi thôi”, Diệp Thành vội vàng xua tay: “Có đánh chết ta cũng không quay lại nơi đó, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa”.