Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy, Yên Xích Hà lại gần hơn một chút vừa xoa cằm vừa nhìn mà mắt sáng cả lên như thể nhận ra sự bất phàm của bức tranh này, “đồ tốt, đúng là bảo vật một tông”.

“Người ta hỏi ông đã từng thấy nữ tử trong tranh chưa?’, Ninh Thái Thần liếc nhìn Yên Xích Hà.

“Chưa từng”, Yên Xích Hà ho hắng, lắc đầu như trống bỏi.

Nghe vậy, Diệp Thành mặt mày tỏ vẻ tiếc nuối, hắn cất bức tranh đi rồi lại nhìn sang Yên Xích Hà, “tiền bối hành đạo cao nhân, hiểu rộng biết nhiều, tiền bối có thể nói cho vãn bối biết năm xưa có những ai tham gia vào việc cướp bảo vật không? Có ai mà tiền bối quen biết hoặc có ai có khả năng biết nữ tử trong tranh này không?”

“Ta chỉ biết mình Hoá Thiên lão tổ”, Yên Xích Hà nghĩ một lát rồi nói, “lão tạp đó cướp được không hề ít, còn những người khác thì không phải người của tinh vực này, phần tới đều là người của tinh vực khác đuổi theo bảo vật tới đây”.

“Vậy tiền bối đã từng nghe nói tới Đại Sở chưa?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi.

“Ta nói này, tiểu tử nhà ngươi sao hỏi nhiều thế nhỉ?”, Yên Xích Hà cảm thấy có phần khó chịu, Ninh Thái Thần ở bên lại tỏ ra sốt ruột hơn.

“Là vãn bối lỗ mãng rồi”, Diệp Thành vội hành lễ, “thực ra thì vãn bối bị lạc ở tinh không này, không tìm thấy đường về nhà”.

“Đại Sở, chưa từng nghe thấy”, Yên Xích Hà lắc đầu.

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Đại Hà Hoàng Triều, Chư Thiên Kiếm Thần thì sao?”

“Mấy cái đầu thì chưa nghe tới, Chư Thiên Kiếm Thần thì ta từng nghe nói”, Yên Xích Hà gãi tai, “Tử Vi Tinh có một đại la kiếm tông có liên quan tới Chư Thiên Kiếm Thần”.

“Vậy thì đa tạ tiền bối, hẹn gặp lại”, Diệp Thành chắp tay hành lễ sau đó lập tức quay người bay đi.

“Lạc đường, thú vị đấy”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, Yên Xích Hà khẽ lẩm bẩm.

“Cứu nương tử của ta”, Ninh Thái Thần lại kéo Yên Xích Hà.

“Cứu, cứu, cứu, ta sợ ngươi rồi đấy”, Yên Xích Hà mặt mày khó chịu, “ai bảo ngươi và ta có nhân quả với nhau chứ”.

“Vậy thì chúng ta đi thôi”, Yên Xích Hà nói rồi không quên liếc nhìn vào bầu trời sao, ngón tay cũng đang tính toán: “Lão yêu nhà ngươi là Chuẩn Thánh, ta đánh không lại, đợi đêm mai khi cô ta yếu thì mới có cơ hội”.

“Vậy ngộ ngỡ….”

“Nương tử của ngươi là Hoàng tộc Cửu Vĩ, không chết luôn được đâu”, Yên Xích Hà ngắt lời Ninh Thái Thần sau đó tìm cho mình một chỗ thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, “chỉ có ngươi, đừng trách lão đạo không nhắc nhở, người và yêu yêu nhau thì khó kết nghiệp quả, không thể chung đường được đâu”.

Khi cả hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã như một đạo thần mang rẽ ngang hư thiên.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn thấy bên dưới có rất nhiều cổ thành của thế giới người phàm và các trấn trong thành, vả lại không hề thấy bóng dáng của tu sĩ.

Thấy vậy hắn chợt cảm thấy kì lạ, nghĩ tới lão đạo Yên Xích Hà, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại tới một cổ tinh của người phàm, vả lại còn có nhân quả với một người phàm.

Diệp Thành suy nghĩ rồi tăng nhanh tốc độ.

Trong chốc lát, khoé miệng hắn trào máu bởi hắn đã bị phản phệ sau khi nhìn bức tranh kia, pháp tắc của cảnh giới Chuẩn Thánh mặc dù đã biến mất nhưng thương thế hãy còn, không phải có thể hồi phục một sớm một chiều.

Đúng là đã coi nhẹ mình rồi!

Nghĩ rồi Diệp Thành lại bất giác xoa mắt trái, hắn mang tiên nhãn nghịch thiên cũng không phải lúc nào cũng tốt, ngoài những lúc có thể nhìn thấu huyền cơ ra thì cũng phạm phải sự tồn tại không dễ đụng tới.

Lần này chính là ví dụ điển hình, hắn đã đụng tới Chuẩn Đế, hắn có thể sống đến hiện tại đã là may lắm rồi.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân ở hư thiên.

Phía trước chính là một rặng núi nhưng rặng núi đó rất dị thường, mỗi một ngọn núi đều đen xì, mây và sương bao phủ, nhìn không rõ thực hư, chỉ biết là rất âm u rậm rạp.

Hoan thuật!

Diệp Thành nheo mắt nhìn ra rặng núi này bị một luồng sức mạnh thần bí che lấp, chính là bởi hoan thuật mạnh mẽ kia!

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn về nơi sâu thẳm trong rặng núi.

Yêu khí mạnh quá!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn gạt đi từng lớp sương mờ và nhìn thấy từng con yêu bên trong, trong đó không thiếu lệ quỷ, oán thán ác niệm quá lớn, cũng chính bởi oán niệm và ác niệm đó mới khiến cho hoan thuật càng được duy trì lâu bền hơn.

Hu hu, u, u….!

Khi Diệp Thành nhìn thì lệ quỷ bên trong rặng núi vẫn thét gào vô cùng thảm thiết.

Diệp Thành nhìn vào nơi sâu nhất, đó cũng chính là nơi thần bí nhất, có một luồng áp lực mạnh mẽ đang hút lấy ác niệm và oán niệm còn hoan thuật khổng lồ nay có căn nguyên là hắn.

Là thụ yêu, cảnh giới Chuẩn Thánh!

Diệp Thành cau mày, một cổ tinh người phàm mà lại có Chuẩn Thánh, vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Chu Thiên Diễn Hoá!

Nghĩ rồi Diệp Thành thầm nhủ, hắn tính toán người chuyển kiếp, quả thực trong khu rừng hắc sơn này, vả lại còn ở trong hắc sơn sâu nhất, bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ trói buộc cơ thể.

Diệp Thành tỏ ra nghiêm trọng, hắn biết rõ người chuyển kiếp bị trói ở trong đó nhưng lại bất lực.

Muốn cứu người thì phải đối đầu với lão thụ yêu Chuẩn Thánh kia, hiện giờ Tiên Luân Nhãn của hắn đã tự đóng, cho dù có thể cứu người chuyển kiếp thì cũng có có thể toàn thân sống sót ra ngoài, quan trọng nhất đó là hắn không còn ở trạng thái đỉnh phong.

Gọi cứu binh?

Diệp Thành thầm nhủ, hắn nghĩ tới việc tới U Đô gọi cứu binh nhưng rất nhanh đã gạt đi suy nghĩ này.

Từ đây tới U Đô chí ít cũng phải mất chín ngày, còn người chuyển kiếp lại đang yếu dần, đợi hắn gọi được cứu binh tới thì đã muộn rồi.

Pháp Thông!

Nghĩ rồi, linh quang của Diệp Thành xuất hiện, hắn nghĩ tới Pháp Thông.

Có thể thử!

Diệp Thành xoa cằm, mặc dù Pháp Thông và Pháp Hải không có tình người nhưng lại là những người hàng yêu phục ma thực thụ, nếu như kéo bọn họ tới và thấy yêu khí ngút trời thì chắc chắn sẽ ra tay.

Nói rồi Diệp Thành bay vút lên trời như một đạo thần mang, hắn lại lần nữa bước vào tinh không.

Pháp Thông!

Vừa lên tới tinh không, Diệp Thành đã tản ra thần thức, hi vọng Pháp Thông có thể nắm bắt được.

Thế nhưng hồi lâu hắn cũng không nhận được hồi âm.

Kì lạ!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn cứ thế bay về một phương.

Pháp Thông!

Diệp Thành cả chặng đường vừa đi vừa hô gọi, trước đó ông đuổi theo lão tử mà sao giờ lại chẳng thấy bóng dáng ông đâu, lúc cần thì lại không thấy.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành đã tới nơi mà hắn từng giao chiến với Pháp Thông trước đó.

Nơi này ngổn ngang, không gian không tĩnh lặng, còn tàn tích của trận đại chiến trước đó để lại nhưng không còn thấy hoá thân Chu Tước và Pháp Thông đâu.

Ông giỏi!

Diệp Thành từ bỏ, hắn lại quay lại Thiên Thần Tinh và tiếp tục hô gọi.

Diệp Thành phía này tìm mà sốt ruột, còn bên ngoài hắc sơn của Thiên Thần Tinh thì Yên Xích Hà đã dẫn Ninh Thái Thần bay xuống, có lẽ là sợ lão yêu của hắc sơn phát hiện nên hai người nấp từ rất xa và có cả đạo phù che thân.

Hu hu, u, u…!

Vẫn là tiếng lệ quỷ thét gào, hắc sơn âm u rậm rạp như địa ngục khiến người ta phải rợn người.

Yên Xích Hà lại chẳng hề hấn gì, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, có gì mà chưa từng gặp.

Chỉ có Ninh Thái Thần, mặt mày tái nhợt, một thư sinh chỉ biết đọc sách thánh hiền, đâu từng thấy cảnh tượng thế này, truyền thuyết về yêu hắn mới chỉ nghe nói, hôm nay mới tận mắt chứng kiến.

“Nói thực thì nơi quỷ quái này lão tử mới tới lần đầu tiên”, nhìn hắc sơn sương mờ che phủ, Yên Xích Hà mắng chửi.

“Đây là hàng yêu phục ma, tạo phúc là thương sinh”, Ninh Thái Thần nói rồi không quên nhìn hắc sơn với vẻ mặt lo lắng như thể nhìn ra được nữ tử mặc y phục trắng đang bị xích dưới gốc thụ yêu.

“Hừ”, Yên Xích Hà hắng giọng nhìn vào hư thiên rồi lại bấm tay tính toán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK