“Mẹ nó chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Khi vào hố đen không gian rõ ràng mình vẫn ở Nam Sở, sao sau khi đi ra lại ở Bắc Sở? Hơn nữa còn là điểm cực bắc gần Bắc Sở”.
Nói đến đây, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Không như những gì ngươi vừa nói! Ta di chuyển trong hố đen không gian chưa tới ba mươi nghìn trượng, sao đi ra đã cách nơi ban đầu hơn tám triệu dặm chứ?”
“Vậy ta mới nói lần này là ngoại lệ!”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười ung dung, nhàn nhã: “Sở dĩ có tình huống này là do ngươi đi vào hố đen không gian từ vết nứt của không gian, mặc dù vết nứt không gian và hố đen không gian không nằm cùng một mặt phẳng, nhưng vì ngươi đi qua nên mới có sự đan xen, cũng chính khoảnh khắc này đã khiến không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi, nói như vậy ngươi hiểu không?”
“Không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dịch chuyển không theo quy tắc gì cả, cho dù lão tử bay ngày bay đêm cũng phải bay mười mấy năm rồi!”
“Chịu thôi, nó là thế đấy”.
“Hơn tám triệu dặm về phía chính Bắc của Chính Dương Tông, vậy nơi này hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên”, Diệp Thành xoa cằm.
Nam Sở phân thành Đông Nhạc, Tây Thục, Nam Cương, Bắc Xuyên. Bắc Sở cũng phân thành Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, Trung Thông Đại Địa.
Diệp Thành lấy Chính Dương Tông làm trung tâm rồi tính, nơi này là điểm cực Bắc gần Đại Sở, ước tính ra là Bắc Chấn Thương Nguyên.
Ầm! Ruỳnh! Đùng đoàng!
Diệp Thành đang suy nghĩ thì nghe thấy những tiếng nổ ầm vang lên từ một hướng.
Hắn vô thức quay đầu nhìn về nơi đó.
Đập vào mắt hắn là một nữ tử mặc đồ trắng đang điều khiển Thần hồng đi về phía này, còn có một ông già mặc đồ tím, có vẻ hai người đang chạy trốn, vì phía sau còn có mười mấy bóng người đang đuổi theo, người nào cũng sát khí ngút trời.
Khi khoảng cách gần hơn, Diệp Thành không khỏi nheo mắt nhìn nữ tử áo trắng kia.
“Chạy à? Sao không chạy nữa đi?”, thanh niên tóc tím dẫn đầu nhóm người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím với vẻ giễu cợt: “Đưa đồ đây có thể ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút”.
“Ngươi đừng mơ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, cơ thể loạng choạng, trong miệng còn trào ra máu tươi. Vai cô đã bị chém một nhát kiếm, ánh sáng tím u ám bao quanh vết thương làm hao mòn tinh khí của cô, khiến vết thương không thể lành được.
Ông già áo tím bên cạnh cô còn thảm hơn, toàn thân bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, đáng sợ nhất là ngực ông ta, nơi đó đã bị đâm thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa.
Nói đến đây, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Không như những gì ngươi vừa nói! Ta di chuyển trong hố đen không gian chưa tới ba mươi nghìn trượng, sao đi ra đã cách nơi ban đầu hơn tám triệu dặm chứ?”
“Vậy ta mới nói lần này là ngoại lệ!”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười ung dung, nhàn nhã: “Sở dĩ có tình huống này là do ngươi đi vào hố đen không gian từ vết nứt của không gian, mặc dù vết nứt không gian và hố đen không gian không nằm cùng một mặt phẳng, nhưng vì ngươi đi qua nên mới có sự đan xen, cũng chính khoảnh khắc này đã khiến không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi, nói như vậy ngươi hiểu không?”
“Không gian dịch chuyển ra ngoài phạm vi”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Dịch chuyển không theo quy tắc gì cả, cho dù lão tử bay ngày bay đêm cũng phải bay mười mấy năm rồi!”
“Chịu thôi, nó là thế đấy”.
“Hơn tám triệu dặm về phía chính Bắc của Chính Dương Tông, vậy nơi này hẳn là Bắc Chấn Thương Nguyên”, Diệp Thành xoa cằm.
Nam Sở phân thành Đông Nhạc, Tây Thục, Nam Cương, Bắc Xuyên. Bắc Sở cũng phân thành Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Nam Yến Đại Trạch, Bắc Chấn Thương Nguyên, Trung Thông Đại Địa.
Diệp Thành lấy Chính Dương Tông làm trung tâm rồi tính, nơi này là điểm cực Bắc gần Đại Sở, ước tính ra là Bắc Chấn Thương Nguyên.
Ầm! Ruỳnh! Đùng đoàng!
Diệp Thành đang suy nghĩ thì nghe thấy những tiếng nổ ầm vang lên từ một hướng.
Hắn vô thức quay đầu nhìn về nơi đó.
Đập vào mắt hắn là một nữ tử mặc đồ trắng đang điều khiển Thần hồng đi về phía này, còn có một ông già mặc đồ tím, có vẻ hai người đang chạy trốn, vì phía sau còn có mười mấy bóng người đang đuổi theo, người nào cũng sát khí ngút trời.
Khi khoảng cách gần hơn, Diệp Thành không khỏi nheo mắt nhìn nữ tử áo trắng kia.
“Chạy à? Sao không chạy nữa đi?”, thanh niên tóc tím dẫn đầu nhóm người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và ông già áo tím với vẻ giễu cợt: “Đưa đồ đây có thể ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút”.
“Ngươi đừng mơ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hừ lạnh, cơ thể loạng choạng, trong miệng còn trào ra máu tươi. Vai cô đã bị chém một nhát kiếm, ánh sáng tím u ám bao quanh vết thương làm hao mòn tinh khí của cô, khiến vết thương không thể lành được.
Ông già áo tím bên cạnh cô còn thảm hơn, toàn thân bê bết máu, nhiều chỗ còn lộ cả xương, đáng sợ nhất là ngực ông ta, nơi đó đã bị đâm thủng một lỗ, máu chảy đầm đìa.