Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời gần sáng, hai người mới về đến Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc Tông vẫn yên bình, tĩnh lặng như chốn tiên cảnh.

Trời còn chưa sáng đã có một số đệ tử siêng năng dậy tu luyện, đặc biệt là đệ tử thế hệ Huyền Tự, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc thi tam tông ba ngày tới.

“Hằng Nhạc Tông có truyền tống trận thông tới Hạo Thiên thế gia, cô về đi!”, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhẹ giọng nói.

“Trần Dạ, ngươi đang đuổi ta đi sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh, giống như muội muội tủi thân nhìn ca ca của mình.

“Ta…”

“Ta đi dạo một lát, ngươi cứ làm việc của ngươi đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười hì hì rồi xoay người bỏ chạy, nào giống như người sắp khóc, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ Diệp Thành lại gọi mình quay lại để đưa về. Tuy cô là tỷ tỷ nhưng lại giống muội muội tinh nghịch hơn.

“Có phải mình lại bị lừa không?”, Diệp Thành đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt chạy đi, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

“Tiểu tử, đến đại điện đi, ta cho ngươi xem một món bảo bối”, ngay sau đó giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long lọt vào tai hắn.

“Bảo bối?”, Diệp Thành nhướng mày, một bước Thúc Địa Thành Thốn tới ngay đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Đập vào mắt hắn là một khoảng bầu trời đầy sao rộng lớn, nhưng không phải trời sao thật mà là trời sao dùng bí thuật thần thông lạc ấn thành, cực kỳ giống thật, phía trên còn có các ngôi sao nhiều màu phát ra ánh sao đủ màu lấp lánh.

Bí thuật thật kỳ bí!

Diệp Thành thầm cảm thán, đứng ở đây như đang đứng giữa bầu trời, có thể chạm vào những vì sao.

“Đây là cái gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Thái Hư Cổ Long bên cạnh.

“Thái Cổ Tinh Thiên Đồ”, Thái Hư Cổ Long rất tự hào: “Là bí đồ được chí tôn tộc ta tạo ra năm xưa, như ngươi thấy đấy, đây không phải bầu trời sao thật mà là trời sao được mô phỏng bởi thần thông bí thuật, nó có thể tự nắm bắt thời cơ của thiên địa, đương nhiên tác dụng lớn nhất của nó là theo dõi và nhìn lén”.

“Theo dõi và nhìn lén?”

“Nào, lại đây”, Thái Hư Cổ Long giơ tay chỉ vào một phía trên bầu trời sao: “Đó là thành cổ Thiên Thu của Nam Sở, mỗi ngôi sao trong khu vực đó tượng trưng cho một người, màu vàng là cảnh giới Chân Dương, màu tím là cảnh giới Linh Hư, màu đỏ là cảnh giới Không Minh, màu vàng kim là cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Cái… Cái này mà cũng nhìn ra được?”, Diệp Thành thật sự rất kinh ngạc.

“Kia là Đông Nhạc, kia là Tây Thục, kia là Nam Cương, kia là Bắc Xuyên”, Thái Hư Cổ Long vẫn đang không ngừng chỉ tay lên bầu trời sao: “Những ngôi sao có màu sắc khác nhau tượng trưng cho những tu sĩ có cấp độ tu vi khác nhau, nó chuyển động có nghĩ là những người này đang di chuyển, họ đi tới đâu, chúng ta ở đây đều thấy rõ”.

“Vậy Bắc Sở thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Có phải cũng đang bị bản đồ sao này theo dõi và nhìn lén không?”

“Bản đồ sao này vẫn chưa hoàn chỉnh”, Thái Hư Cổ Long cười bảo: “Những nơi có thể nhìn thấy ở Bắc Sở rất có hạn”.

“Thật bá đạo!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Nếu Bắc Sở cũng bị nhìn lén và theo dõi thì khi chúng điều động đại quân tu sĩ, chúng ta sẽ biết ngay tức thì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

“Đương nhiên bá đạo rồi”, Thái Hư Cổ Long dựng thẳng cổ áo: “Nếu không chẳng phải ba năm nay ta sống uổng rồi sao?”

“Vậy có thể di chuyển Thái Cổ Tinh Thiên này đến nơi khác được không?”

“Ngươi muốn chuyển nó đến trụ sở Thiên Đình à?’, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn Diệp Thành.

“Không thể phủ nhận, đúng là như vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Dù sao rất nhiều cơ mật của Thiên Đình đều ở trụ sở, Nhân Hoàng cũng ở đó, giao bản đồ sao này cho Nhân Hoàng mới có thể phát huy tối đa tác dụng của nó”.

“Yên tâm, việc này đang được tiến hành rồi”.

“Vậy thì tốt quá rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ngươi gặp Thánh tử Thần Triều rồi à?”, Thái Hư Cổ Long tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.

“Xem ra không chuyện gì có thể qua được pháp nhãn của ngươi”, Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt còn không được tốt lắm: “Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên uy lực phi thường, người thời Sở Hoàng không ai đơn giản cả!”

“Còn gì nữa?”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt.

“Ta cảm nhận được thời cơ liên quan đến lĩnh vực thời không từ thân pháp của ông ta”, Diệp Thành trầm ngâm, bây giờ nhớ lại đòn tuyệt sát của Thánh tử Thần Triều, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này thực sự nằm ngoài khả năng nhận biết của tu sĩ.

“Đó là Phi Lôi Thần Quyết, thần thông thiên phú của Tịch Diệt Thần Thể”.

“Đây là lần thứ hai ngươi nhắc đến Phi Lôi Thần Quyết rồi”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Rốt cuộc thuật này có lai lịch gì?”

“Đó là một loại thần thuật nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Như ngươi đã nói, nó liên quan đến lĩnh vực thời không, khi đã nhắm trúng mục tiêu thì có thể di chuyển thời không, chém được đầu kẻ địch trong chớp mắt, thuật này không phải thuật mà Hư Không Huyễn Diệt của ngươi có thể so sánh. Một cái là bí thuật không gian, một cái là bí thuật thời không, hiển nhiên không cùng đẳng cấp”.

“Ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của nó”, ánh sáng trong mắt Diệp Thành trở nên bất định, lúc sáng lúc tối.

“Kể ra thì Phi Lôi Thần Quyết và Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi cũng có điểm tương đồng”, giọng Thái Hư Cổ Long vẫn rất hư ảo: “Hai loại thần thông nghịch thiên đều liên quan đến thời không. Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi là sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian hoà quyện vào nhau tạo thành, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, hiển thị dưới hình dạng ngọn lửa, khi kẻ địch trúng chiêu, cơ thể sẽ bị hoà tan vào trong thời gian và không gian. Còn Phi Lôi Thần Quyết là mượn sức mạnh của không gian và sức mạnh của thời gian hoà quyện, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, có thể làm sai lệch vị trí trước sau của không gian và thời gian”.

“Thuật này có sơ hở gì không?”, Diệp Thành khiêm tốn học hỏi từ Thái Hư Cổ Long.

“Sơ hở à! Đúng là ta đã từng nghe về một khuyết điểm của nó”, Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Giống như Thiên Chiếu của ngươi, Phi Lôi Thần Quyết cũng có giới hạn về khoảng cách, muốn một đòn tuyệt sát thì ba trăm trượng là cực hạn, ngoài ba trăm trượng thì không còn uy lực nữa”.

“Có khuyết điểm là tốt rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ta lấy Thánh tử Thần Triều làm ví dụ thôi, chứ không phải ai cũng có giới hạn khoảng cách là ba trăm trượng đâu”, Thái Hư Cổ Long lại bổ sung: “Nếu người thi triển Phi Lôi Thần Quyết với người có tu vi Đại Thánh hoặc Chuẩn Đế thì giới hạn khoảng cách sẽ khác, gặp phải người như vậy, đầu ngươi rơi xuống thế nào cũng không biết được. Tịch Diệt Thần Thể là huyết mạch khiến người ta đau đầu nhất ở Chư Thiên Vạn Vực, xuất quỷ nhập thần, mà Tịch Diệt Thần Thể biết sử dụng Phi Lôi Thần Quyết lại càng khiến người ta nhức đầu hơn, thông thường gặp phải huyết mạch này thì cách làm trước giờ của những thế lực lớn ở Chư Thiên Vạn Vực là bóp chết ngay từ trong nôi”.

“Ba trăm trượng, khoảng cách này cũng không phân cao thấp với khoảng cách mà Thiên Chiếu của ta có thể đạt tới, không biết Phi Lôi Thần của ông ta nhanh hay Thiên Chiếu của ta nhanh hơn”, Diệp Thành nói nhỏ.

“Điều này thì khó nói, hai thần thuật đều thuộc lĩnh vực thời không, hai người đều có thể bị đối phương giết trong một giây”.

“Đúng là kẻ thù vô song”, trong mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng bất định, hắn lại càng dè chừng Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều này hơn.

“Ông ta tuyên chiến với ngươi rồi à?”, Thái Hư Cổ Long liếc Diệp Thành.

“Ngày Cửu Dương, ở Đông Lăng Cổ Uyên”.

“Mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nhấp một ngụm rượu: “Phi Lôi Thần Quyết cực kỳ bá đạo, muốn chống lại nó, ngươi cần bí thuật cùng đẳng cấp, cũng chính là Thiên Chiếu của ngươi”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành nhẹ gật đầu.

“Sau khi ngươi đi, ta lại nghiên cứu về đạo thân Tinh Thần của ngươi”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Có thể chắc chắn một điều là ý thức của hắn đã bị kéo vào một ý cảnh kỳ lạ, hơn nữa khả năng cao là đã mất phương hướng trong đó, khả năng tự tỉnh lại gần như bằng không”.

“Có cách nào cứu được không?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Có”, Thái Hư Cổ Long nói một cách chắc chắn: “Cần kết nối ý thức của bản thể và đạo thân với nhau, ngươi cần vào ý cảnh kỳ lạ đó để đưa hắn ra ngoài, nhưng như vậy rất nguy hiểm, nếu ngươi cũng bị lạc trong đó thì cũng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK