Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ khiến vùng đất Trung Châu yên tĩnh khoác lên mình một tầng ánh sáng thánh khiết mông lung.
Nhưng mọi sự tĩnh lặng lại bị một tiếng nổ rung trời phá hủy, chấn cho mặt đất rung lắc dữ dội.
Mọi nơi đều giật mình, bất kể là tu sĩ đang chìm trong giấc ngủ hay lớp tiền bối đang bế quan thì cũng lập tức bị đánh thức, đồng loạt đứng dậy nhìn về Hồng Liên Nghiệp Hải ở di tích viễn cổ đằng xa.
Ở nơi đó, có hàng nghìn luồng thần quang và một cột sáng bắn thẳng lên cao khiến bầu trời xuất xuất hiện một cái lỗ thủng. Ngay sau đó, có một tia sáng bắn xuyên qua Hồng Liên Nghiệp Hải nhấc lên cột sóng cao ngàn trượng.
“Di tích viễn cổ có biến rồi, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy”, vô số lão già đã nhích người từ bốn phương bay đến: “Cả khu vực Trung Châu đều rung chuyển, chuyện này chắc không đơn giản”.
“Con ta, mong rằng đừng gặp chuyện không may”, rất nhiều con cái Thánh chủ của các giáo lớn đi nên thầm cầu nguyện. Thần tử nhà họ đều chạy đến di tích tìm kiếm cơ duyên, sơ xuất một cái là sẽ chết luôn trong đó.
Bóng đêm yên tĩnh bỗng không còn bình tĩnh, mọi nơi đều có bóng người bay về phía Hồng Liên Nghiệp Hải. Chẳng những Trung Châu mà người của Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc cũng biết tin.
Dưới bầu trời, vô số thần quang lấp lánh bay vút qua, mỗi luồng là một người, số lượng không thể nào đếm hết. Đội hình cao thủ cũng mạnh hơn bao giờ hết, chuẩn Đế thôi đã không dưới trăm người
Đợi bọn họ chạy tới thì cũng chỉ thấy một Hồng Liên Nghiệp Hải hỗn loạn, từng đội người nối đuôi nhau chạy ra, ai cũng bị thương, mặt mày trắng bệch, trông vô cùng chật vật.
“Chuyện gì vậy?”, người có mặt đều bước lên đón, khó hiểu nhìn đám người bỏ chạy, chẳng phải tiến vào tìm kiếm cơ duyên sao? Thế nào lại y như mới đánh nhau trên chiến trường về vậy.
“Đừng hỏi nữa, toàn bộ di tích đều là tà linh”, có người vội vàng trả lời một câu rồi xoay người bỏ chạy mất dép. Trong số đó có cả Chuẩn Đế, họ đều bị đánh sợ trong di tích.
“Tà linh?”, tu sĩ khắp nơi thấy đám người kia vội vàng bỏ chạy thì giật mình nhìn nhau.
“Di tích viễn cổ sụp rồi”, không biết ai hét lên một tiếng, mọi người đồng loạt nhìn lại.
Di tích quả thật sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn rồi hóa thành tro bụi chìm vào Hồng Liên Nghiệp Hải.
Cách rất xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ gào thét, mơ hồ còn thấy được một con tà linh do ác niệm và tà niệm hóa thành đang oán hận rít gào khiến người nghe rùng mình.
Tu sĩ mọi nơi nhíu mày, chuyện hôm nay nghe mà rợn da gà. Không ngờ, trong di tích viễn cổ lại tràn ngập tà linh, người đời lại vẫn chẳng hay biết gì. Hiển nhiên, kia là một ngôi mộ khổng lồ.
Giờ đây, di tích viễn cổ sụp đổ, tà linh cũng chết trong Hồng Liên Nghiệp Hải. Từ đấy, nơi này cũng không còn di tích. Cái gọi là truyền thuyết cũng biến mất trong nước mắt của Nữ Đế.
Nhưng tất cả mọi người biết, thứ gọi là di tích viễn cổ cũng không có đơn giản như trong lời đồn. Toàn bộ di tích đều là tà linh, hiển nhiên đây là một ngôi mộ cực kỳ xa xưa.
Cũng có người cơ trí liên hệ ngôi mộ này và các vị thần Hồng Hoang với nhau, có lẽ Hồng Liên Nữ Đế đã thiêu chết chúng thần Bát Hoang và còn sót lại đến thời nay.
Tu sĩ mọi nơi quay đầu lại, lướt gió bay đi tìm kiếm đời sau và tiền bối của mình.
Có rất nhiều người chạy ra từ trong di tích, nhưng lại không bằng một phần chín số người. Hơn 90% đã chết bên trong hoặc là chết vì tranh giành bảo vật, cũng có thể là bị tà linh thôn phệ.
Cửu Tiêu Chân Nhân mắt thần như đuốc, chuẩn xác tìm được Tiểu Cửu Tiên, vươn tay hút cô đến, không nói không rằng mà dẫn cô ra khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải, thoáng chốc đã biến mất.
“Ông nội, Diệp Thành còn sống”, Tiểu Cửu Tiên nuốt đan dược, mắt to chớp chớp cười nói.
“Ông biết lâu rồi”, Cửu Tiêu Chân Nhân cười, khẽ vươn tay truyền tinh nguyên cho cô: “Trước gác chuyện này sang một bên đã, nói ông nghe, tại sao trong di tích lại có nhiều tà linh đến vậy”.
“Ông nội đã biết thế sao không nói cho con nghe!”, Tiểu Cửu Tiên chu môi, nhưng vẫn kết hợp tất cả mọi chuyện vào thần thức rồi truyền cho Cửu Tiêu Chân Nhân.
Cửu Tiêu Chân Nhân xem xong, đôi mắt già nua cũng nhíu lại, vừa kinh ngạc, thổn thức, giật mình và cũng khó hiểu. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui bèn kéo Tiểu Cửu Tiên chậm rãi rời khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải.
Kế tiếp là một ông lão áo tím, cũng là Chuẩn Đế đến dẫn Trung Hoàng ra khỏi đám người.
Sau ông ta là hai ông lão, một đen một trắng, cũng lần lượt ra tay dẫn Nam Đế và Bắc Thánh đi. Song, cũng có một vị sư thầy khoác áo cà sa trông hết sức chói mắt dẫn Tây Tôn rời khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải.