Diệp Thành có thể nhìn thấu con số bên trong là thật nhưng tiền đề là những con xúc xắc kia phải ở trạng thái tĩnh, chúng vẫn xoay như vậy thì hắn chẳng có cách nào nhìn được. Trước khi xúc xắc chưa ngừng di chuyển thì mọi tình huống bất ngờ đều có thể xảy ra.
“Đoán đi”, nữ tử kia ngồi xuống, cô ta nhàn nhã dựa người vào lan can, hai chân vắt vào nhau chớp chớp đôi mắt có phần chếnh choáng say nhìn Diệp Thành, chốc chốc lại nhấp thêm ngụm rượu.
“Cái này ấy à?”, Diệp Thành nhìn cái chuông lắc, ba viên xúc xắc vẫn đang di chuyển, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
“Sao? Xúc xắc không dừng lại thì không đoán được à?”, nữ tử kia nhìn Diệp Thành cười nói.
“Ta còn chưa biết quý danh của cô nương là gì mà”, Diệp Thành ho hắng đổi chủ đề, hắn cũng chẳng có hứng muốn biết quý danh của cô ta, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là để kéo dài thời gian chờ đợi xúc xắc dừng lại.
“Gọi ta Mục Uyển Thanh là được”, nữ tử kia hất tóc rất có phong thái.
“Mục Uyển Thanh”, Diệp Thành nhướng mày, hắn nhìn nữ tử kia với vẻ mặt có phần kỳ lạ, một nữ tử vừa ham rượu ham cược lại có tính cách bá đạo như vậy tại sao lại có cái tên thanh tao như thế.
“Có thể đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành cười, nói.
“Bông hoa kia thật đẹp”, Diệp Thành lại đánh trống lảng, hắn đưa mắt nhìn một bông hoa thanh liên đang nở cách đó không xa.
“Đó là bích hải thanh liên”, Mục Uyển Thanh nói với khuôn mặt mang theo ý cười, trong giọng nói còn hơi chếnh choáng say.
“Cây linh thảo kia cũng thật đẹp, lại có hoả diệm trời ban”.
“Hoả vũ tiên thảo”.
“Cây linh thảo lấp lánh kia cũng không tồi”.
“Phệ hương ngọc linh quả”.
“Woa, đó là gì? Lại còn phát sáng nữa”.
“Thương hải linh châu”.
“Ấy, cái trâm cài tóc của cô thật đẹp”.
“Thanh lệ tiên ngọc”.
“Ta cũng muốn uống”.
“Nói sớm có phải tốt không”, Mục Uyển Thanh cứ thế ném vò rượu cho Diệp Thành.
“Rượu ngon”, Diệp Thành ôm vò rượu rồi trơ mắt nhìn cái chuông lắc kia, ba viên xúc xắc vẫn đang không ngừng xoay, xoay đến chóng mặt, không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Có phải ngươi đang đợi xúc xắc dừng lại không?”, Mục Uyển Thanh dùng một tay chống cằm, nhìn Diệp Thành với khuôn mặt hào hứng.
“Nói gì thế chứ, làm gì có chuyện đó”.
“Kéo dài thời gian không có tác dụng đâu”, Mục Uyển Thanh lại lần nữa hất tóc, “chuông lắc không mở thì chúng sẽ không dừng, ngươi kéo dài thời gian không có tác dụng, đoán sớm đi cho xong”.
“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành xoa xoa mắt trái cảm thấy hoa mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy Mục Uyển Thanh ở phía đối diện không hề đơn giản như trong tưởng tượng, không có tiên pháp lại có thể khiến những con xúc xắc kia xoay tít, hắn tự nhận mình không thể làm được.
Không thể phủ nhận hiện giờ hắn cảm thấy rất xót xa, xúc xắc không ngừng xoay, dù có tiên nhãn thì cũng chẳng có tác dụng.
Một trăm nghìn nguyên thạch.
Diệp Thành càng nghĩ càng xót, nếu mà thua thì sau này không thể kiếm thêm tiền ở đây nữa, cảm thấy tổn hại không biết bao nhiêu tiền, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, đường đường là Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở mà lại bị trị tới mức không có cách phản lại.
Ừm?
Khi Diệp Thành còn đang phân vân thì linh quang của hắn xuất hiện, hắn như nhớ tới điều gì đó.
Trong chốc lát, từng ngón tay trong ống tay áo Diệp Thành liên tục di chuyển, xoay chuyển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá, hắn không nhìn được số đại hay tiểu vậy thì đoán, xem xem đạo hành của ai cao hơn ai.
Không biết nếu để Mục Uyển Thanh ở phía đối diện mà biết được Diệp Thành đang làm gì thì liệu có nhảy dựng lên không, dùng bí thuật diễn tiến để đoán đại hay tiểu cũng chỉ có một tên kì quái như Diệp Thành mới có thể nghĩ ra.
Không biết từ bao giờ khoé miệng Diệp Thành chợt nở nụ cười giảo hoạt, hắn thầm tính toán trong lòng.
“Vậy giờ ngươi đã đoán được chưa?”, Mục Uyển Thanh vẫn chống tay xuống cằm nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Không phải tiểu thì là đại, ta đoán đại”, Diệp Thành nhướng vai bày ra bộ dạng bất lực.
“Nói thực thì ta cũng không biết là tiểu hay đại, thắng hay thua thì xem vận may của mỗi người vậy”, Mục Uyển Thanh đáp lời ròi mở chuông lắc ra.
Cái chuông vừa được mở ra, từng viên xúc xắc đang xoay tít bên trong giảm dần tốc độ rồi từ từ đứng yên trên bàn, hiện lên ba điểm rất choán mắt.
“Xem ra vận may của ta vẫn tốt hơn một chút”, Diệp Thành liếc nhìn con số rồi nhìn sang Mục Uyển Thanh với vẻ mặt đầy hào hứng, kết cục đúng như hắn tính toán, bốn, năm, sáu tổng mười lăm điểm, đại, hắn thắng rồi”.
“Được, ngươi thắng rồi”, Mục Uyển Thanh day trán, cũng không biết vì đã say hay vì thua cược mà xót xa, đường đường là chủ nhân của Đổ Phường mà lại thua thảm trong tay một tên tiểu tử.
“Đưa tiền cho ta, ta còn có việc”, Diệp Thành đứng dậy giơ tay ra.
“Tiền, tiền gì cơ?”
“Đường đường là chủ nhân của Đổ Phường, trông lại xinh xắn như vậy không thể nuốt lời chứ, một trăm nghìn nguyên thạch là do chính cô nói ra”.
“Ồ, xem cái đầu ta này”, Mục Uyển Thanh vỗ ngực, cô ta lập tức phất tay lấy ra một tờ giấy trắng, cầm lấy cái bút trúc rồi viết bốn chữ viết hoa xiên xẹo: Một trăm nghìn nguyên thạch.
“Này, cầm lấy”, Mục Uyển Thanh viết tờ giấy có bốn chữ “một trăm nghìn nguyên thạch” rồi đưa cho Diệp Thành.
“Ta có thể chửi không?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Vì sao lại chửi?”, Mục Uyển Thanh chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ta…”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu cúi đầu liếc nhìn tứ phương như đang tìm gì đó.
“Ngươi tìm gì thế?”
“Gạch”.