Khi muôn người kinh sợ, đan chín vân đã hòa vào trong cơ thể Diệp Thành, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Nó mới là thần dược trị thương cấp độ nghịch thiên thật sự, chỉ trong chớp mắt, vết thương toàn thân Diệp Thành phục hồi như cũ, sát khí trong cơ thể cũng bị đan chín vân loại trừ, thoáng chốc đã trợ giúp Diệp Thành trở về đỉnh phong.
Đan chín vân bá đạo như vậy đấy, cũng không phải là thứ mà Bát Văn Đan có thể sánh bằng, sức mạnh thần bí ẩn chứa trong nó bàng bạc như biển cả, thế gian chỉ có một viên, Đan Tôn cũng khó mà luyện ra viên thứ hai.
“Cảm ơn”. Diệp Thành mỉm cười, cũng không quay người lại, một câu cảm ơn này chính là nói với Cơ Tuyết Băng, cũng không ngờ cô chưa cởi bỏ phong ấn trí nhớ mà vẫn khẳng khái như vậy.
“Nếu như thua, vậy hãy trả ta đan chín vân”. Cơ Tuyết Băng nở nụ cười xinh đẹp, rất nhiều người nhìn thấy đều thất thần, mỹ nữ đệ nhất Đông Hoang, nụ cười của cô khiến tất cả mọi thứ trên thế gian đều phai mờ.
“Được thôi”. Diệp Thành vặn cổ, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, từng bước đi lên, xông thẳng lên trời, khí thế cũng dần dâng cao, khí huyết màu vàng như ngọn lửa hừng hực, từng luồng khí màu vàng tràn ra, nặng nề như núi lớn, đan xen vào nhau tạo thành rất nhiều dị tượng huyền ảo.
“Nào, tiếp tục!”. Trở lại bầu trời, Diệp Thành mỉm cười nhìn thần tử Tiên tộc, chân đạp lên biển cả vàng óng cuộn trào mãnh liệt, lưng tựa vào thế giới Hỗn Độn tái hiện sức sống, trên đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh rung động vù vù, hắn giống như Thần Minh, hào quang của hắn còn rực rỡ hơn mặt trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Trở lại đỉnh phong thì như thế nào!”. Khóe miệng thần tử Tiên tộc hơi cong lên, nở nụ cười nghiền ngẫm, vẫn bễ nghễ nhìn Diệp Thành như trước: “Ở trong mắt của ta, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là trò cười”.
“Trò cười, không cẩn thận sẽ thành thần thoại”. Diệp Thành đạp nát hư không, tay trái âm dương, tay phải càn khôn, âm dương hóa thái cực, càn khôn hóa vô cực, vô cực thái cực hòa vào hỗn độn.
Đây chính là chưởng mạnh nhất từ lúc hắn tu đạo đến nay, trông bình thường không có gì lạ, nhưng uy lực lại vô cùng vô tận.
Thần tử Tiên tộc hừ lạnh, cũng tung chưởng đón đỡ, dung hợp rất nhiều bí pháp, cách không đánh ra.
Một đòn mạnh mẽ, đất trời rung chuyển, nửa cái Hư Thiên đều sụp đổ, sức tàn phá tràn lan ngút trời.
Lại nhìn hai người đang đối chiến, Diệp Thành như núi lớn sừng sững không động, mà thần tử Tiên tộc tự xưng là cao xa vời vợi lại lùi về sau một bước, bàn tay trắng nõn nhuộm đầy tiên huyết sáng chói.
Thần tử Tiên tộc tức giận, trong nháy mắt vết thương phục hồi như cũ, khí huyết cuồn cuộn ngập tràn đất trời, nơi ấn đường có thêm một đường tiên văn cổ xưa, sức chiến đấu vốn đã mạnh mẽ, giờ phút này lại tăng thêm một bậc.
Diệp Thành cười khẩy, ngay sau đó mở Ma đạo, nơi mi tâm xuất hiện ma văn, sức chiến đấu của thần tử Tiên tộc tăng lên, khí thế của hắn cũng tăng theo, hơn nữa còn áp đảo đối thủ một bậc.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, cùng là Tiên vương, cùng là chiến thần, đang tranh hùng với nhau trong vùng trời mênh mông này.
Giao chiến chưa được ba năm hiệp mà đã có máu tươi vẩy xuống, thần tử Tiên tộc và Diệp Thành đều tắm máu đối phương, tranh đấu vô cùng thảm thiết, người bên dưới nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
“Đều là trạng thái đỉnh phong, quả là đặc sắc”. Các tu sĩ tiền bối thổn thức không thôi, đều cảm thấy vô cùng áp lực, nếu cho hai hậu bối này đủ thời gian, nhất định sẽ vượt qua bọn họ, áp đảo bọn họ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, thần tử Tiên tộc, quyết đấu đỉnh phong trong thế hệ trẻ tuổi”. Các tu sĩ trẻ tuổi xem mà nhiệt huyết sôi trào, ngay cả đám Nam Đế Bắc Thánh cũng phải khiếp sợ, hai người kia quả thật rất mạnh.
“Ta cược thần tử Tiên tộc thắng”. Có ông lão vuốt chòm râu nói: “Ta rất coi trọng hắn ta”.
“Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, lão phu cược Diệp Thành thắng”. Không ít ông lão đánh giá cao Diệp Thành: “Tin chắc rằng bọn ta cược không sai, hắn có tín niệm mà thần tử Tiên tộc không có”.
“Trấn áp”. Trong tiếng bàn tán, bên trên hư không truyền đến tiếng hét lớn của thần tử Tiên tộc, phất tay áo lấy ra Cửu Phương Cổ Ấn, bên trên khắc đầy tiên văn, xếp thành chín hướng giữa Thương Khung, tạo thành đại trận phong cấm.
Đó là bí trận của Tiên tộc, chuyên về phong ấn, Cửu Phương Cổ Ấn đã là Thánh Binh, tiên văn trên đó chính là trận văn, tương truyền đại năng Tiên tộc từng dùng trận này phong ấn tiêu diệt một vị tu sĩ Chuẩn Đế.
Danh tiếng hung hãn của đại trận này vẫn truyền đến nay, các tu sĩ tiền bối đều nhận ra, biết rõ uy lực tuyệt thế vô song của nó.
Hư Thiên bị giam cầm, không khí đều ngưng lại, Diệp Thành tung hoành Cửu Tiêu cũng bị áp chế, hai chân đứng vững giữa không trung bị Cửu Phương Cổ Ấn này phong cấm cho không thể động đậy.
“Chết đi!”. Thần tử Tiên tộc hét to, rút kiếm bay đến, chém về phía nguyên thần Diệp Thành.