“Không biết các người đã từng nghe tới Côn Luân Hư chưa?”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu: “Ta và thần nữ của Côn Luân Hư thân thiết với nhau, còn Đại Hạ Hoàng Triệu, Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, ta và bọn họ cũng có giao tình qua lại, ồ đúng rồi, ta còn từng uống rượu với Chư Thiên Kiếm Thần nữa”.
“Nói năng hàm hồ”, một câu nói của Diệp Thành khiến tứ phương bật cười.
“Dù sao ta cũng nói sự thật, tin hay không tuỳ các người, nếu có hôm nào đó tai ương tới tìm thì đừng trách ta”, Diệp Thành uống rượu thong dong tự tại, sự việc tới nước này thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ dựa vào cái miệng để kéo dài thời gian mà thôi, ngộ nhỡ thật sự có thể đợi tới lúc tiên nhãn giải phong ấn thì sao?
“Thánh thể thuộc về Thái Thanh Cung”, nghe Diệp Thành nói vậy, Đại Thánh của Thái Thanh Cung cứ thế ngó lơ, bọn họ liếc nhìn sang hai bên: “Những phần còn lại hai vị tự phân chia”.
“Như đã nói từ trước, thánh thể thuộc về Chí Tôn Thành”, Đại Thánh của Chí Tôn Thành liếm miệng.
“Vậy thì nguyên thần thán thể thuộc về Phiếu Miểu Thành”, Đại Thánh của Phiếu Miểu Cung bật cười tôi độc khiến người ta sợ hãi.
“Nói vậy thì ta chết chắc rồi”, Diệp Thành lại lên tiếng nhưng vẫn lắc đầu.
“Ngươi thấy sao?”, thần tử của ba bên bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, nếu không phải lão tổ của bọn họ ở đây thì bọn họ đã sát phạt tới chém chết Diệp Thành rửa nỗi nhục trước đó rồi.
“Ta cũng sắp phải chết rồi, nói đôi lời cũng không quá đáng nhỉ?”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ ba tên thần tử, hắn nhìn sang Đại Thánh của ba nhà, “ba vị đèu là cao nhân đắc đạo, sẽ không chối từ chứ?”
“Thánh thể chính là huyết mạch nghịch thiên, lão phu cho phép ngươi nói lời cuối”, Đại Thánh của Phiếu Miểu Cung bật cười tôi độc.
“Sau khi ta chết có thể lập cho ta một cái bia mộ không?”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đâu có, còn nhiều hơn thế nữa”, Diệp Thành trút một ngụm rượu, xong xuôi còn không quên hắng giọng, “con người ta có một tật xấu đó là không thích nơi nào yên tĩnh, ba vị có thể đem bài vị của ta ném vào xó xỉnh nào đó cũng được, miễn là có nhiều người qua lại, hoặc đặt trong tổ điện của các vị cũng không thành vấn đề, còn nữa, ta rất thích mĩ nữ tuyệt sắc không mặc y phục, thân hình bốc lửa, có thể ca hát nhảy múa càng tốt....”
“Mẹ kiếp”, nghe Diệp Thành nói vậy, tu sĩ tứ phương trừng mắt, bọn họ đều biết khả năng chiến đấu của Hoang Cổ Thánh Thể vô song, nhưng lại không biết thánh thể lại mặt dày đến vậy.
“Mẹ kiếp, đúng là mặt dày”, phía Tiểu Linh Oa cũng lần lượt ôm đầu, cục diện gì thế này.
“Đại Sở quả là nhiều nhân tài”, trong đại điện, Nhược Thiên Chu Tước nghe xong cũng đổi sắc mặt, có thể đùa cợt trong tình thế như vậy thì Diệp Thành là người đầu tiên, hậu bối của Huyền Thần quả là lớp lớp nhân tài, vn năm mới gặp.
“Ta...”, lại nhìn sang tu sĩ của ba nhà, tất cả đều sững sờ, Đại Thánh của ba nhà cũng không ngoại lệ, có lẽ vài nghìn năm cũng chưa từng gặp ai kì lạ đến vậy nên nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Vãn bối cho rằng việc tu đạo này không thể xem cơ duyên, nhân phẩm đôi lúc cũng rất quan trọng”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành vẫn khoan thai lên tiếng, rõ ràng đang nói về di ngôn mà sao bây giờ lại thành nói về tu đạo, vả lại còn nói có dẫn chứng cụ thể.
“Đủ rồi”, Đại Thánh của ba nhà cuối cùng cũng nổi điên, đây đâu thể nói là di ngôn, mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn, nói khó nghe một chút chính là chơi khăm bọn họ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị tên đê tiện này chơi khăm.
“Đừng vội, phía sau còn có, ta...”, Diệp Thành khoát tay nhưng lời nói vừa đến miệng thì đã vội đảo mắt nhìn về một hướng, vẻ mặt hắn thẫn thờ.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy, nếu trách thì chỉ có thể trách người đang tiến lại từ bên ngoài đám người rợp trời kia, nói chính xác là một lão già với dáng hình nhỏ bé, đi vào đây mà chẳng phát ra tiếng động nào.
Nếu nói về ông ta thì thật sự trông rất quen, nhìn kĩ hơn thì đúng là quen thật, đó chính là lão già ngồi dưới bình hồ lô tử kim khi nhìn thấy Diệp Thành là quay đầu bỏ chạy.
Diệp Thành sững sờ, tu sĩ tứ phương sững sờ, kẻ mạnh của ba nhà kia cũng khó hiểu, tất cả đều nhìn lão già kia và không hiểu vì làm cách nào mà ông ta có thể vào đây được.
“Ta nghĩ rồi, có gì đó không đúng, một Chuẩn Đế, một Chuẩn Thánh, rõ ràng không phải là một người”.
“Việc này khiến ta suýt thì tè ra quần đấy”.
“Ta nói mà, chẳng trách mà dạo này mí mắt cứ nháy, tám phần là do nghĩ nhiều, ngủ không ngon”.
“Chuẩn Đế cũng không sợ, ta cũng là Chuẩn Đế, vả lại ta cũng không đụng gì đến hắn, chẳng có lí do gì mà đánh ta cả”.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, lão già kia mới khoanh tay lảo đảo giữa hư thiên như có bệnh, ông ta cứ lẩm bẩm như nói với chính mình và cũng nói cho người khác nghe.
Nếu nói về những người ở hiện trường thì rất biết phối hợp, đôi mắt bọn họ đảo đi đảo lại, đến Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước cũng không ngoại lệ, sắc mặt rất đặc sắc.
Nhất thời không một ai tiến lên trước hỏi: Ông là ai, đến từ đâu, lẩm bẩm gì thế?
Còn Diệp Thành vốn dĩ là nhân vật chính thì lúc này lại trở thành nhân vật phụ.