“Thứ không nên nhìn”, Diệp Thành lẩm bẩm, càng nhíu mày chặt hơn.
“Ta nghĩ khoảng cách chênh lệch năm trăm nghìn dặm mà ngươi vừa nói có lẽ là do áp lực của Thập Vạn Đại Sơn quá mạnh, vì thế gây ra sự hỗn loạn trong không gian”, Thái Hư Cổ Long nói ra suy đoán của mình: “Nhưng chênh lệch năm trăm nghìn dặm thì đúng là khó bề tưởng tượng”.
“Chờ đã, không đúng!”, Thái Hư Cổ Long dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nó nghi hoặc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh ngươi là con gái của Huyền Hoàng? Vậy cô ta sống năm nghìn năm rồi sao?”
“Cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn”, Diệp Thành giải thích: “Chúng ta đi vào đây là để tìm kiếm dấu vết của Huyền Hoàng, nhưng không những không tìm được mà cô ấy còn bị điên”.
“Còn nữa”, Diệp Thành nói tiếp: “Lần trước ngươi nói thiên địa có sự thay đổi lớn, hẳn là có chuyện này. Nam Minh Ngọc Thu từng nói trước khi bị phong ấn, cô ấy ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, nhưng sau khi tỉnh lại đã bị giáng xuống còn Chuẩn Thiên đỉnh phong. Cô ấy nói đây không phải vấn đề phong ấn, mà là có sức mạnh vừa thần bí vừa mạnh mẽ đang áp chế thiên địa của Đại Sở”.
“Ta nói mà! Đại Sở này càng ngày càng quái dị”, Thái Hư Cổ Long nói lãnh đạm.
“Ngươi có biết chuyện về trận chiến giữa Huyền Linh Chi Thể và thanh niên thần bí kia không?”, Diệp Thành hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi”, Thái Hư Cổ Long cảm thán: “Mạnh, mạnh một cách phi lý! Có lẽ đó là Thái Âm Chân Thể trong truyền thuyết, mười nghìn năm mới có một người xuất hiện”.
“Mười… Mười nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành mà nghe câu này cũng không khỏi sửng sốt.
“Ta không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về huyết mạch Hỗn Độn Thể hoàn mỹ chưa. Tương truyền, một trong hai dòng huyết mạch mà Hỗn Độn Thể phân hoá ra có Thái Âm Chân Thể, mà tương ứng chính là Thái Dương Chân Thể. Thái Âm Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Âm, còn Thái Dương Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Dương, đây là hai đầu thái cực”.
“Một dòng huyết mạch do Hỗn Độn Thể hoàn mỹ phân hoá ra, chẳng trách mười nghìn năm cũng khó gặp”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Trong trí nhớ của ta, Thái Âm Chân Thể đều là sự tồn tại cực kỳ lợi hại, không ngờ ở Đại Sở nhỏ bé này không chỉ có Huyền Linh Chi Thể mà còn có cả Thái Âm Chân Thể”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Hỗn Độn Thể, Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể giống như nguyên lý Thái Cực sinh Lưỡng Nghi vậy. Hỗn Độn là Thái Cực, Thái Âm và Thái Dương là Âm Dương Lưỡng Nghi. Thái Cực có thể sinh ra Âm Dương, Hỗn Độn cũng có thể biến ra Thái Âm và Thái Dương. Điều ta muốn nói là sự kết hợp của hai dòng huyết mạch Thái Âm và Thái Dương có lẽ cũng có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.
“Vậy ngươi đã thấy Hỗn Độn Thể bao giờ chưa?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Chưa thấy bao giờ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Huyết mạch hoàn mỹ đó mấy triệu năm cũng không thấy xuất hiện một lần”.
“Mấy triệu năm?”, Diệp Thành lại sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Không phải chứ! Nếu Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm xuất hiện một lần, vậy Thái Dương Chân Thể cũng khoảng mười nghìn năm là xuất hiện một người, lẽ nào Hỗn Độn Thể khó sinh ra vậy sao?”
“Ta nghĩ khoảng cách chênh lệch năm trăm nghìn dặm mà ngươi vừa nói có lẽ là do áp lực của Thập Vạn Đại Sơn quá mạnh, vì thế gây ra sự hỗn loạn trong không gian”, Thái Hư Cổ Long nói ra suy đoán của mình: “Nhưng chênh lệch năm trăm nghìn dặm thì đúng là khó bề tưởng tượng”.
“Chờ đã, không đúng!”, Thái Hư Cổ Long dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nó nghi hoặc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh ngươi là con gái của Huyền Hoàng? Vậy cô ta sống năm nghìn năm rồi sao?”
“Cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn”, Diệp Thành giải thích: “Chúng ta đi vào đây là để tìm kiếm dấu vết của Huyền Hoàng, nhưng không những không tìm được mà cô ấy còn bị điên”.
“Còn nữa”, Diệp Thành nói tiếp: “Lần trước ngươi nói thiên địa có sự thay đổi lớn, hẳn là có chuyện này. Nam Minh Ngọc Thu từng nói trước khi bị phong ấn, cô ấy ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, nhưng sau khi tỉnh lại đã bị giáng xuống còn Chuẩn Thiên đỉnh phong. Cô ấy nói đây không phải vấn đề phong ấn, mà là có sức mạnh vừa thần bí vừa mạnh mẽ đang áp chế thiên địa của Đại Sở”.
“Ta nói mà! Đại Sở này càng ngày càng quái dị”, Thái Hư Cổ Long nói lãnh đạm.
“Ngươi có biết chuyện về trận chiến giữa Huyền Linh Chi Thể và thanh niên thần bí kia không?”, Diệp Thành hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi”, Thái Hư Cổ Long cảm thán: “Mạnh, mạnh một cách phi lý! Có lẽ đó là Thái Âm Chân Thể trong truyền thuyết, mười nghìn năm mới có một người xuất hiện”.
“Mười… Mười nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành mà nghe câu này cũng không khỏi sửng sốt.
“Ta không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về huyết mạch Hỗn Độn Thể hoàn mỹ chưa. Tương truyền, một trong hai dòng huyết mạch mà Hỗn Độn Thể phân hoá ra có Thái Âm Chân Thể, mà tương ứng chính là Thái Dương Chân Thể. Thái Âm Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Âm, còn Thái Dương Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Dương, đây là hai đầu thái cực”.
“Một dòng huyết mạch do Hỗn Độn Thể hoàn mỹ phân hoá ra, chẳng trách mười nghìn năm cũng khó gặp”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Trong trí nhớ của ta, Thái Âm Chân Thể đều là sự tồn tại cực kỳ lợi hại, không ngờ ở Đại Sở nhỏ bé này không chỉ có Huyền Linh Chi Thể mà còn có cả Thái Âm Chân Thể”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Hỗn Độn Thể, Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể giống như nguyên lý Thái Cực sinh Lưỡng Nghi vậy. Hỗn Độn là Thái Cực, Thái Âm và Thái Dương là Âm Dương Lưỡng Nghi. Thái Cực có thể sinh ra Âm Dương, Hỗn Độn cũng có thể biến ra Thái Âm và Thái Dương. Điều ta muốn nói là sự kết hợp của hai dòng huyết mạch Thái Âm và Thái Dương có lẽ cũng có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.
“Vậy ngươi đã thấy Hỗn Độn Thể bao giờ chưa?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Chưa thấy bao giờ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Huyết mạch hoàn mỹ đó mấy triệu năm cũng không thấy xuất hiện một lần”.
“Mấy triệu năm?”, Diệp Thành lại sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Không phải chứ! Nếu Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm xuất hiện một lần, vậy Thái Dương Chân Thể cũng khoảng mười nghìn năm là xuất hiện một người, lẽ nào Hỗn Độn Thể khó sinh ra vậy sao?”