Trời gần sáng, Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nghênh ngang đi vào thành cổ Thiên Thu.
Sự xuất hiện của Diệp Thành lập tức gây chấn động toàn bộ thành cổ Thiên Thu, dọc đường đi, từng đôi mắt kinh ngạc, kính nể, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
Chủ yếu là lần này Thánh chủ Diệp Thành của bọn họ làm lớn quá, giết Thánh tử của Thanh Vân Tông, bắt cóc Thánh nữ của Chính Dương Tông, hơn nữa còn đưa người đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại không trả người.
Nhưng đây không phải điều ghê gớm nhất! Ghê gớm nhất là một trận thiên kiếp của hắn khiến hơn ba trăm cảnh giới Chuẩn Thiên và hơn một nghìn cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, chấn động khắp Đại Sở.
Điều khiến mọi người sốc nhất là dưới thần phạt xưa nay chưa từng có, Thánh chủ của họ vẫn có thể tung tăng nhảy nhót trở về, họ đã từng thấy người giỏi nhưng chưa thấy người nào lợi hại như Thánh chủ nhà mình.
Hế?
Trong lúc ngỡ ngàng, có người ngạc nhiên hô lên, hướng mắt về phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
“Thế này là thế nào? Đây chẳng phải đệ tử của Thanh Vân Tông ư?”, có người ngạc nhiên hỏi: “Sao Thánh chủ lại đưa bọn họ về?”
“Có vẻ đều là nhân tài mà Thánh chủ quy tụ được đấy, tu vi thiên phú của họ đều không thấp, không lâu nữa sẽ thành cao thủ”.
“Sao ta lại thấy không phải nhỉ?”, có người sờ cằm suy ngẫm: “Khi ở cuộc thi tam tông, phía Chu Ngạo liên tục gây khó dễ cho phía Thánh chủ, theo ta thấy Thánh chủ đưa bọn họ về là để từ từ trút giận”.
“Đây chính là thành cổ Thiên Thu à!”, khi những người khác đều đang ngạc nhiên, ngờ vực nhìn mình, phía Chu Ngạo lại tò mò quan sát thành cổ Thiên Thu.
Trong mắt bọn họ, thành cổ Thiên Thu thực sự quá lớn, ba ngọn núi sừng sững ở chính giữa thành, ngọn núi nào cũng cao lớn hùng vĩ, được bao phủ bởi mây mù mờ ảo, hệt như ba ngọn núi thần tiên.
Hơn nữa trên đường đi, đâu đâu họ cũng thấy có Ngưng Linh Trận, lớn nhỏ khác nhau, số lượng cực kỳ nhiều, tập trung linh khí của đất trời khiến cho linh khí của thành cổ Thiên Thu rất dồi dào, tu luyện ở đây chắc chắn rất có lợi.
Ngoài ra họ còn thấy một số trận pháp bí mật, số lượng cũng rất lớn, khí tức đều rất nguy hiểm, đội hình này chắc chắn không yếu hơn Thanh Vân Tông.
“Lợi hại quá vậy!”, mọi người tấm tắc cảm thán, không ngờ Diệp Thành lại có cơ sỡ vững chắc, hùng hậu như vậy ở trung tâm Nam Sở.
“Ta không nói quá đâu, phòng ngự của thành cổ Thiên Thu không hề yếu hơn Thanh Vân Tông của các ngươi chút nào”, Diệp Thành cười toe toét.
“Điều này ta tin”.
“Giết!”, ngay sau đó, cuộc trò chuyện của mấy người bị tiếng la hét cắt ngang.
Nhìn ra xa, một đám ngu xuẩn đang la hét thất thanh, đi đầu là Tư Đồ Nam, hắn ta hô vang nhất, theo sau là phía Hùng Nhị, Tạ Vân, cả nhóm đang ồ ạt kéo tới.
Còn mục tiêu của đám người ngốc nghếch này chẳng phải chính là Diệp Thành vừa mới trở về sao? Ồ không, chính xác hơn là phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đứng sau hắn.
Vừa rồi bọn họ đang ngủ say thì nghe tin Diệp Thành dẫn nhóm Chu Ngạo về, ai nấy đều như bị hắt máu gá, xách theo binh khí chạy tới đây. Bọn họ nghĩ, Diệp Thành dẫn phía Chu Ngạo tới là để cho mình trút giận.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều giật giật.
Mặc dù bọn họ đã không chỉ một lần suy đoán tình huống khi mình và phía Tư Đồ Nam gặp nhau, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng này. Xem ra đến giờ đối phương vẫn còn nhớ mối thù ở cuộc thi tam tông.
Mẹ kiếp!
Bên này, Diệp Thành chửi một tiếng rồi tung chưởng quét bay cả đám.
Chết tiệt!
Tư Đồ Nam và những người khác chật vật đứng dậy, lau máu mũi rồi bảo: “Ngươi dẫn bọn chúng về chẳng phải để cho chúng ta trút giận sao?”
“Cái tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?”, Diệp Thành lại mắng lần nữa: “Đây đều là nhân tài mà ta thu nhận, nhân tài đó có hiểu không? Yên tĩnh cho ta nhờ, nếu không ta sẽ đưa các ngươi lên trời đấy”.
Nhân tài?
Nghe hai từ này, phía Tư Đồ Nam mới quan sát phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn một lượt từ trên xuống dưới.
Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đi vòng quanh phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, vừa đi vừa sờ cằm, ánh mắt lăm le gian tà.
Bị bọn họ nhìn như vậy, toàn thân phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều không được tự nhiên.
Nhất là sau khi thấy ánh mắt không bình thường của phía Tư Đồ Nam, bọn họ cảm giác như rơi vào hang ổ của kẻ trộm.
So với họ, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong bình thường hơn nhiều.
“Chu Ngạo sư huynh, lâu ngày không gặp!”, Liễu Dật cười thoải mái, không hề có vẻ nhỏ nhen như mọi người nghĩ.
“Chúng ta xin lỗi mọi người chuyện ở cuộc thi tam tông”, phía Chu Ngạo chắp tay chân thành xin lỗi.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, không cần để trong lòng”.
“Sau này chúng ta đều là người một nhà, đừng khách sáo”, Diệp Thành hắng giọng.
“Đó là đương nhiên”, Tư Đồ Nam cười toét miệng, cũng chẳng quan tâm Lý Tinh Hồn có đồng ý hay không đã khoác vai hắn ta. Ở cuộc thi tam tông, hai người họ một đấu một, lúc đó Tư Đồ Nam đánh điên cuồng, suýt nữa khiến cho Lý Tinh Hồn tức hộc máu.
“Nhân tài, chúng ta đều là nhân tài”, Hùng Nhị cũng mặt dày, lắc lư thân hình mập mạp chen vào giữa đội hình phía Chu Ngạo, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn ta còn rất tự hào.
Có điều bức tranh này nhìn thế nào cũng thấy không hài hoà, phía Chu Ngạo đều tao nhã, hiên ngang, chỉ có một mình tên mập này ở giữa là chướng mắt.
“Nhìn mắt ta đi, có lợi hại không?”, Tạ Vân cũng chạy lên, chỉ vào đôi mắt một bên tím một bên xanh của mình, hỏi với vẻ còn tự hào hơn cả Hùng Nhị.
“Lợi… Lợi hại”.
“Không phải nói gì cả, sau này huynh đây bảo vệ các ngươi”, Hoắc Đằng vỗ ngực nhưng lại nhận được cái lườm của phía Tư Đồ Nam. Ở đây ngươi là yếu nhất đó!
“Vẻ mặt mọi người là thế nào hả?”
“Đừng nói nữa, dễ bị lộ trí thông minh”.
“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của mọi người”, thấy mọi người đã hoà hợp, Diệp Thành bất giác nở nụ cười với phía Chu Ngạo.
Nhà?
Nghe thấy chữ này, phía Chu Ngạo chỉ cảm thấy chóp mũi hơi cay.
Vì nhiều lý do khác nhau mà họ buộc phải rời khỏi Thanh Vân, có người còn bị tông môn bỏ rơi, mấy ngày nay lại bị đuổi giết khắp nơi, sống cuộc sống nguy hiểm rình rập, nơm nớp lo sợ, đâu còn nơi nào là nhà nữa?
Giờ đây lại nhắc đến ‘nhà’, trong lòng họ không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn và ấm áp.
Không bao lâu, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới nhưng ai nấy đều vui mừng, vì thiên phú của phía Chu Ngạo không hề yếu hơn phía Liễu Dật, đều là nhân tài cả!
Trong mắt họ, Chu Ngạo và Hoa Vân của Chính Dương Tông vẫn khác nhau.
Khi ở cuộc thi tam tông, tuy phía Chu Ngạo cũng gây khó dễ cho Hằng Nhạc Tông, nhưng chưa hề chạm đến giới hạn của họ.
So với bọn hắn, điều Hoa Vân của Chính Dương Tông làm mới là quá đáng, họ vẫn nhớ trận chiến giữa Hoa Vân và Liễu Dật, Hoa Vân đã sỉ nhục Liễu Dật như thế nào.
Tình cảnh ngày hôm nay vô cùng hoà hợp.
Trước đây phía Chu Ngạo đều là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, nhân tài hội tụ, càng nhiều càng tốt!
Giờ phút này, các trưởng lão đều thở dài cảm thán! Nhìn đám tiểu tử ngày nào còn đánh nhau trên chiến đài không chết không thôi, bây giờ lại tụ họp bằng cách này, sao có thể không cảm khái!
Trong lòng nghĩ vậy, các trưởng lão lại nhìn về Diệp Thành đang đứng giữa đám đông, trong mắt đều là vẻ vui mừng, hài lòng. Nếu không có tiểu tử này, không biết tình hình hiện tại của họ thê thảm nhường nào.