“Tiểu tử này mạnh thật”, bên dưới, mặt mày Cổ Tam Thông cũng hết sức thú vị, trong đôi mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.
“Hắn ta không hổ với cái tên Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Chung Ly bên dưới tươi cười sảng khoái.
Chiến tích nghịch thiên của Diệp Thành mang về vinh dự cho Viêm Hoàng, hắn lại lần nữa tạo nên uy danh của một Viêm Hoàng Thánh Chủ.
Giết!
Có lẽ Diệp Thành quá kích động nên kẻ mạnh của Viêm Hoàng càng chiến càng hăng hơn, người nào người nấy khí thế sục sôi, xông lên nhấn chìm kẻ mạnh của Thị Huyết Điện.
Trận đại chiến tiếp theo được định sẵn kết cục của Thị Huyết Điện, đại quân của Viêm Hoàng mạnh như lũ cuốn, dẹp bằng tàn binh của Thị Huyết Điện, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tiêu giệt, cho dù bọn họ có mạnh thế nào thì cũng không thể nào cứu vãn nổi.
Không lâu sau đó, đại quân của Thị Huyết Điện đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không một kẻ nào sống sót.
Trận chiến cuối cùng còn sót lại lúc này chính là Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ, cuộc đối đầu giữa hai người vẫn chưa có hồi kết.
Cả hai giao chiến nảy lửa, máu bắn như mưa.
Một bên, Chung Mộ đẫm máu, đầu tóc rũ rượu, toàn thân vô số vết thương nhưng vẫn cố gắng cao ngạo chiến đấu, giống như yêu vương.
Một bên, Hồng Trần Tuyết cũng đẫm máu, bộ dạng thảm hại, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét đẹp tuyệt sắc với thần thái giống như vị tiên nữ hạ phàm, mỗi lần ra tay đều hết sức thần thái.
Haiz!
Nhìn trận đại chiến của hai người, Chung Giang thở dài, ông ta tế gọi ra binh khí khủng khiếp, trấn áp khiến Chung Mộ phải lùi về sau.
Phụt!
Cơ thể Chung Mộ lập tức chịu đả kích, ông ta phun ra cả miệng máu ngã nhào giữa không gian khiến một đỉnh núi sụp đổ, đợi tới khi bò dậy thì đã không còn là hình người nữa rồi.
Lúc này, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu lần lượt tiến lên trước nhìn Chung Mộ trong trạng thái máu đẫm toàn thân, cả ba người đều có biểu cảm phức tạp không nói nên lời.
Năm xưa bọn họ là sư huynh sư muội cùng đồng cam cộng khổ, đều là đồ đệ của Hồng Trần nhưng vì lợi ích mà phân chia, chiến tranh liên miên vài trăm năm trời.
Hiện giờ thấy sư huynh sư đệ của mình năm xưa thảm hại thế này, dù mối hận thù thế nào, dù ân oán ra sao thì lúc này cũng không còn tồn tại trong lòng bọn họ nữa.
“Sư đệ, đệ có muốn quay về không?”, thấy bộ dạng thảm hại của Chung Mộ, Chung Giang cuối cùng cũng không kìm được lòng mà lên tiếng, ông ta vẫn hy vọng và cũng niệm chút tình đồng môn xưa với Chung Mộ.
“Hắn ta không hổ với cái tên Viêm Hoàng Thánh Chủ”, Chung Ly bên dưới tươi cười sảng khoái.
Chiến tích nghịch thiên của Diệp Thành mang về vinh dự cho Viêm Hoàng, hắn lại lần nữa tạo nên uy danh của một Viêm Hoàng Thánh Chủ.
Giết!
Có lẽ Diệp Thành quá kích động nên kẻ mạnh của Viêm Hoàng càng chiến càng hăng hơn, người nào người nấy khí thế sục sôi, xông lên nhấn chìm kẻ mạnh của Thị Huyết Điện.
Trận đại chiến tiếp theo được định sẵn kết cục của Thị Huyết Điện, đại quân của Viêm Hoàng mạnh như lũ cuốn, dẹp bằng tàn binh của Thị Huyết Điện, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị tiêu giệt, cho dù bọn họ có mạnh thế nào thì cũng không thể nào cứu vãn nổi.
Không lâu sau đó, đại quân của Thị Huyết Điện đã bị tiêu diệt hoàn toàn, không một kẻ nào sống sót.
Trận chiến cuối cùng còn sót lại lúc này chính là Hồng Trần Tuyết và Chung Mộ, cuộc đối đầu giữa hai người vẫn chưa có hồi kết.
Cả hai giao chiến nảy lửa, máu bắn như mưa.
Một bên, Chung Mộ đẫm máu, đầu tóc rũ rượu, toàn thân vô số vết thương nhưng vẫn cố gắng cao ngạo chiến đấu, giống như yêu vương.
Một bên, Hồng Trần Tuyết cũng đẫm máu, bộ dạng thảm hại, nhưng bà ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét đẹp tuyệt sắc với thần thái giống như vị tiên nữ hạ phàm, mỗi lần ra tay đều hết sức thần thái.
Haiz!
Nhìn trận đại chiến của hai người, Chung Giang thở dài, ông ta tế gọi ra binh khí khủng khiếp, trấn áp khiến Chung Mộ phải lùi về sau.
Phụt!
Cơ thể Chung Mộ lập tức chịu đả kích, ông ta phun ra cả miệng máu ngã nhào giữa không gian khiến một đỉnh núi sụp đổ, đợi tới khi bò dậy thì đã không còn là hình người nữa rồi.
Lúc này, Chung Giang, Chung Ly, Chung Tiêu lần lượt tiến lên trước nhìn Chung Mộ trong trạng thái máu đẫm toàn thân, cả ba người đều có biểu cảm phức tạp không nói nên lời.
Năm xưa bọn họ là sư huynh sư muội cùng đồng cam cộng khổ, đều là đồ đệ của Hồng Trần nhưng vì lợi ích mà phân chia, chiến tranh liên miên vài trăm năm trời.
Hiện giờ thấy sư huynh sư đệ của mình năm xưa thảm hại thế này, dù mối hận thù thế nào, dù ân oán ra sao thì lúc này cũng không còn tồn tại trong lòng bọn họ nữa.
“Sư đệ, đệ có muốn quay về không?”, thấy bộ dạng thảm hại của Chung Mộ, Chung Giang cuối cùng cũng không kìm được lòng mà lên tiếng, ông ta vẫn hy vọng và cũng niệm chút tình đồng môn xưa với Chung Mộ.