“Ta chỉ biết ngươi luyện đan rất giỏi, không ngờ ngươi còn có khả năng luyện khí cao đến vậy”, lúc này Sở Linh mới bước lên phía trước.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười khà khà.
“Ảo tưởng”.
“Nàng chọn một thanh đi!”, Diệp Thành để hai thanh linh kiếm lơ lửng trước mặt Sở Linh cho cô chọn.
“Cho… Cho ta sao?”
“Đương nhiên là cho nàng rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Nàng một thanh, sư phụ một thanh”.
“Ngươi… Ngươi giữ lấy mà dùng đi!”, Sở Linh vội vàng đẩy trả nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cô chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành tốn bao nhiêu công sức luyện chế thần kiếm như vậy lại để tặng cho hai tỷ muội mình.
“Sao còn khách sáo nữa? Ta nhiều bảo bối lắm!”
“Ngươi… Ngươi cứ giữ lại đi”.
“Đã tặng thì nàng cứ cầm lấy”, Diệp Thành đưa Thần Linh Kiếm qua: “Đây, ta chọn thay nàng, Thần Linh Kiếm cho nàng, Tiên Linh Kiếm cho sư phụ ta”.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả”, Diệp Thành lại đưa miếng ngọc giản lạc ấn bí pháp Thần Thương cho Sở Linh: “Đây là bí thuật tấn công linh hồn mà tối qua Long gia truyền lại cho ta, mạnh hơn uy lực tuyệt linh của nàng nhiều”.
“Bí thuật tấn công linh hồn?”, mắt Sở Linh sáng lên, chỉ cần là bí thuật liên quan đến linh hồn là cô đều thích.
“Còn những thứ này nữa, cho nàng hết đó”, khi Sở Linh còn đang vui mừng, Diệp Thành đã lại nhét thêm một túi đựng đồ nữa cho cô.
“Đây là cái gì?”, Sở Linh nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào bên trong. Trong đó thật sự thứ gì cũng có, binh khí, bí quyển, linh dược, linh thạch, hơn nữa số lượng còn cực kỳ nhiều.
Nhìn một lúc, lông mày Sở Linh cau lại, dường như nghĩ tới điều gì, cô còn chưa kịp chấn động đã vội ngước mắt nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi lại định đi nữa không?”
“Có sao? Đâu có đâu!”
“Đừng lừa ta”, Sở Linh vội vàng nói: “Ta nghe nói Viêm Hoàng đang điều động đại quân, chuẩn bị đánh chiếm Hằng Nhạc. Đến khi mọi thứ ổn thoả, ngươi sẽ lấy thân phận Tần Vũ công khai khiêu chiến Doãn Chí Bình”.
“Mẹ kiếp, tên miệng rộng nào nói đấy!”, Diệp Thành thầm chửi một tiếng. Hắn vốn không định để Sở Linh biết tránh cho cô lo lắng, nhưng cuối cùng cô vẫn biết chuyện.
“Bây giờ thực lực của chúng ta đã mạnh hơn Hằng Nhạc rất nhiều, sao ngươi còn phải mạo hiểm như vậy?”, Sở Linh nắm lấy tay Diệp Thành, nhìn hắn với vẻ đầy hy vọng: “Cầu xin ngươi, đừng đi có được không?”
“Nàng không tự tin về ta đến vậy ư?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Linh.
“Chẳng phải chính ngươi cũng vậy sao?”, hơi nước trong mắt Sở Linh đã dâng lên: “Chính ngươi còn không tự tin, nếu không cũng không gửi gắm bao nhiêu bảo vật như vậy cho ta cứ như đang lo liệu hậu sự thế này”.
“Xem nàng nói kìa, ta tặng ít bảo bối cho thê tử sao lại thành lo chuyện hậu sự rồi?”
“Ngươi lừa ta”, cuối cùng hơi nước trong mắt Sở Linh cũng ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.
“Yên tâm đi, ta không sao”, Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rơi trên khoé mắt Sở Linh: “Lần trước hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh cũng không bắt được ta thì lần này cũng vậy thôi. Đừng coi thường thủ đoạn của ta, ta có nhiều cách để bảo vệ bản thân lắm”.
“Ngoan, yên tâm chờ ta về”, nói rồi Diệp Thành nở nụ cười ấm áp, dịu dàng, sau đó xoay người rời đi.
“Diệp Thành”, Sở Linh chạy nhanh tới, ôm lấy Diệp Thành từ phía sau, áp gò má lên lưng hắn, giọng nói nghẹn ngào: “Ngươi đừng như vậy, ngươi bây giờ khiến ta cảm thấy rất sợ hãi”.
“Cầu xin ngươi, đừng đi được không?”, hai tay Sở Linh lại siết chặt hơn, nước mắt đã thấm ướt áo Diệp Thành, cô sợ người thanh niên trước mặt sẽ vĩnh viễn biến thành bóng lưng trong ký ức của mình.
Biệt uyển chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào cố kìm nén nhưng không sao kìm nén được của nữ nhân.
“Chúng ta cần một lý do để dẫn dụ phía Thông Huyền ra khỏi Hằng Nhạc, mà người đó không ai thích hợp hơn ta”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Ta là thống soái của tam quân, ta phải có trách nhiệm với tướng sĩ của mình, ta không muốn đường về nhà của chúng ta… trải bằng xương máu của họ”.