Lần này mặc dù không cách xa như lần trước nhưng vẫn có phần khác thường.
Nghĩ đi nghĩ lại Diệp Thành vẫn cho rằng vấn đề nằm ở không gian của Chư Thiên Vạn Vực khác với Đại Sở quá nhiều, vị trí của nơi này và vị trí của hố đen không gian không tồn tại tương đối nên mới dẫn đến sai lệch về khoảng cách trước và sau nhiều đến vậy.
Về điểm này thì Diệp Thành đã quyết định sẽ dành thời gian rảnh rỗi nghiên cứu thêm, có điều không phải là bây giờ.
Ừm?
Diệp Thành nghĩ rồi bất giác run rẩy, hắn đưa mắt nhìn ra xa.
Ngay sau đó, hắn giơ tay lên nhẩm tính, dùng chu thiên diễn hoá tính toán.
Người chuyển kiếp!
Giây phút sau đó đôi mắt Diệp Thành loé lên thần quang.
Hắn sải bước vào thiên tiêu và di chuyển về một hướng, tâm cảnh kích động khôn cùng, hắn chưa tính ra là ai chuyển kiếp nhưng hắn có một cảm giác người chuyển kiếp đó nhất định là một người quen thuộc với hắn.
Không lâu sau đó Diệp Thành nhìn vào bốn luồng sáng vàng chói trên hư thiên ở phía xa, trong màn đêm, nó hiện lên vô cùng chói mắt.
Liệt Diệm Kim Ưng!
Diệp Thành chỉ cần nhìn là nhận ra đó là linh vật gì, trong các loài thú thì đây là một loại rất bá đạo, hắn chưa từng gặp loài này ở Đại Sở nhưng lại từng thấy trong bí quyển, đây chắc chắn là linh thú hiếm có.
Diệp Thành nhanh chóng di chuyển như một đạo thần mang.
Trong lúc phi hành hắn lại lần nữa tính toán xem ai chuyển kiếp.
Tiểu Ưng!
Đôi mắt Diệp Thành chợt mơ hồ, kí ức một đoạn hồng trần mở ra, đó là tiểu linh viên của Hằng Nhạc Tông, một linh thú cấp thấp đen thùi lũi sống cùng với Hổ Oa và Trương Phong Niên, nó chưa bao giờ biết cảm giác ăn no là gì.
Kiếp trước nó là một loại chim ưng, sau khi chuyển kiếp vẫn là chim ưng nhưng huyết mạch của nó bá đạo hơn kiếp trước rất nhiều.
Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn dừng chân trên một đỉnh núi, giữa những ngón tay có thần quang xoẹt qua, đó là một loại bí thuật trong kí ức của kiếp trước, chính là do Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn truyền cho hắn.
Diệp Thành chưa tiến lên trước vội mà đứng trên đỉnh núi chờ đợi vì tiểu Ưng chuyển kiếp đang bay qua nơi này.
Trong chốc lát tim Diệp Thành đập thình thịch, ở nơi đất khách quê người lại được gặp sinh linh của Đại Sở khiến hắn xúc động vô cùng, trái tim như chết lịm cả trăm năm của hắn lại lần nữa biết hồi hộp, đây là sự mở đầu rất tốt, tương lai sẽ có thêm rất nhiều người chuyển kiếp được tìm thấy.
Tiểu Ưng chuyển kiếp tăng nhanh tốc độ giống như đạo thần quang màu vàng kim rẽ ngang bầu trời vẽ nên từng đường vòng cung choán mắt trên tinh không.
Diệp Thành ngẩng đầu, hắn đẩy thần quang kí ức của kiếp trước vào trong cơ thể tiểu Ưng.
Thế nhưng tay Diệp Thành còn chưa di chuyển, phía sau Tiểu Ưng có một luồng ánh sáng màu đen bay tới, nếu nhìn kĩ thì chính là sát tiễn với lôi chớp bao quanh, mục tiêu chính là tiểu Ưng chuyển kiếp đang phi hành.
Cẩn thận!
Diệp Thành biến sắc, hắn lập tức di chuyển khỏi đỉnh núi.
Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, máu vàng bắn bọt, tiểu Ưng bị mũi tên kia đâm xuyên rơi khỏi hư thiên bay xuống rừng rậm.
Khốn khiếp!
Diệp Thành giống như một đạo thần mang lao xuống, hắn tế gọi ra sức mạnh ôn hoà để bảo vệ lấy tiểu Ưng.
Tiếp đó hắn rút sát tiễn cắm trên thân tiểu Ưng rồi phong ấn vết thương và đẩy tinh nguyên vào cơ thể Tiểu Ưng để bảo vệ tâm mạch cho nó, bảo vệ tính mạng cho nó.
Tiểu Ưng đau đớn kêu lên, đôi mắt sắc lạnh còn mang theo cái nhìn hung dữ, nhưng khi nhìn sang Diệp Thành thì đôi mắt nó lại hiện lên cái nhìn mơ hồ, người thanh niên trước mặt này cho nó cảm giác thân thiết lạ thường.
Đừng sợ, có ta ở đây!
Diệp Thành khẽ xoa thân thể nhuốm máu của tiểu Ưng giống như cách mà nhiều năm trước hắn vẫn luôn vuốt ve nó.
Nói rồi Diệp Thành đứng dậy nhìn bóng người vừa rẽ trời mà tới.
Người đó chính là một lão già tay cầm gậy cưỡi trên mây sương, khí thế ngút trời, kì lạ là ông ta có ba mắt, phần giữa trán có một con mắt loé lên thần quang huyền ảo.
Nếu nhìn kĩ thì ông ta chẳng phải là lão già ba mắt đêm hôm đó còn gã thanh niên mặc y phục trắng có liên quan đến ông ta đã bị Diệp Thành trảm sao?
Là ông?
Là ngươi?
Hai người nhìn nhau và cùng thốt lên.
Lão già ba mắt nheo mắt lại nhận ra Diệp Thành, ông ta dùng con mắt thứ ba tìm ra hung thủ là Diệp Thành.
Còn Diệp Thành chưa từng gặp lão già ba mắt nhưng hắn lại nhận ra con mắt thứ ba của ông ta.
Trước đó hắn trảm tên thanh niên mặc y phục trắng nhưng vì sơ xuất nên không xử lý gọn gàng do vậy mới để lại hậu hoạ, hắn cảm thấy có người dùng bí thuật nhìn lén mình, cảm giác đó rất giống với cảm giác từ con mắt thứ ba của ông ta để lại cho hắn, Diệp Thành chắc chắn kẻ nhìn lén mình đêm hôm đó chính là lão già ba mắt này.
Đôi mắt lão già ba mắt hung tợn, vẻ mặt tôi độc, tên thanh niên mặc y phục trắng chính là đồ đệ mà ông ta ưu ái nhất nhưng lại mất mạng, ông ta vẫn tìm kiếm hung thủ, hiện giờ lại gặp được đúng hung thủ thì sao ông ta có thể bỏ qua cho được.
Tiểu Ưng được Diệp Thành coi là người thân, vừa rồi nó suýt chút nữa đã bị giết hại, món nợ này đương nhiên phải tính cho lão già ba mắt kia, lại thêm ân oán với tên thanh niên mặc y phục trắng nên đây được định sẵn sẽ là trận chiến không chết không nghỉ giữa Diệp Thành và lão già này.
Chết đi!
Lão già ba mắt vươn bàn tay gầy khô che lấp bầu trời và mặt đất về phía Diệp Thành.
Chỉ dựa vào ông?
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn nghịch thiên lên trời, bá long đao trong tay vung ra đao mang cái thế trảm luôn vào bàn tay che trời của lão già ba mắt.
Nếu như là trước đây thì hắn sẽ kiêng dè hơn vì khi không ở trạng thái Đỉnh Phong thì rất dễ sẽ bị đánh bại, nhưng hiện giờ hắn đã khôi phục được bảy, tám phần sức chiến đấu, thực lực tuyệt đối của Diệp Thành có thể địch lại tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.
Bị trảm một đao, lão già ba mắt thay đổi hẳn nét mặt, đây là tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên tầng thứ nhất cho lão ta thấy sức mạnh bá đạo đến nhường này.