Đúng, chính là hình người vả lại còn là hình người giống y hệt Diệp Thành.
“Ôi trời, thế này mà cũng được sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn.
Rầm!
Khi hắn còn đang hoang mang thì một đạo sấm sét đánh hắn bay đi, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn tròn mắt nhìn hình người huyễn hoá từ thiên lôi kia, hình người đó có màu đen, toàn thân với thiên lôi bao quanh, nhờ có sự tôi luyện tẩy lễ của thiên kiếp mà nó tạo ra kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng.
Có điều vẫn chưa hết. Thiên lôi ra ngoài chơi còn tiên hoả trong vùng đan hải cũng không chịu yên, nó cũng nhảy ra ngoài lướt qua lướt lại như con thoi trong biển thiên lôi và cũng được thiên lôi tẩy lễ tôi luyện.
Vả lại điều khiến Diệp Thành cảm thấy thú vị đó là đến tiên hoả cũng được tạo thành hình người, giống như thiên lôi, nó hiện ra thành hình Diệp Thành, những thứ hắn có đều được hoàn thiện nhờ có thiên kiếp, và khác với thiên lôi, tiên hoả rực cháy màu vàng kim càng hiện lên chói mắt hơn.
“Long gia…ngươi, ngươi có thể giải thích một chút được không?”, thấy thiên lôi và tiên hoả, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Chúng đều có linh trí, cũng đều phong ngươi làm chủ, huyễn hoá thành hình người dưới thiên kiếp là điều bình thường”, Thái Hư Cổ Long nói rất thản nhiên: “Không phải lo, giống như vật trong trời đất, đã phong ngươi làm chủ thì đương nhiên là của ngươi, chỉ cần ngươi không chết thì không ai có thể cướp đi được”.
“Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào, “nếu như một trận thiên kiếp giáng xuống khiến tiên hoả và thiên lôi biến mất thì mới là tổn hại nghiêm trọng”.
“Tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, ngươi đúng là kiếm được món hời lớn”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Chúng dù không mạnh như ngươi nhưng vậy cũng đã là hời rồi”.
“Vậy ta lại may mắn rồi”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy vui sướng.
So với những may mắn đến với Diệp Thành thì Huyết Đồng lại đen đủi thấy rõ. Đầu tóc hắn rũ rượi, bị sét đánh bay hết nơi này tới nơi nọ, cơ thể có vài lần suýt chút nữa bị sét đánh lìa nhưng hắn lại đỡ được.
Vả lại thiên kiếp càng lúc càng mạnh thì Diệp Thành cũng không trụ được nổi, hắn luôn trong trạng thái lờ mờ, bị từng đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống đến ngẩn người.
Cũng may thiên kiếp kéo dài chưa tới một canh giờ đã tan đi.
Bịch!
Diệp Thành ngã từ trên cao xuống tạo ra một cái hố sâu dưới mặt đất.
Bịch!
Huyết Đồng rít lên, hắn cầm lấy thanh kiếm huyết sắc lao tới.
“Cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta sợ ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn lập tức triệu gọi Tử Huyên, phân ra đạo thân, còn có tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng nhảy ra ngoài, cứ thế xếp thành hàng trước mặt hắn.
Thấy vậy, Huyết Đồng sát khí đằng đằng lập tức dừng bước chân, trong cơ thể hắn cũng phân ra bốn tên huyết vu, tên nào tên nấy đều ở cảnh giới Linh Hư.
“Ôi trời, thế này mà cũng được sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn.
Rầm!
Khi hắn còn đang hoang mang thì một đạo sấm sét đánh hắn bay đi, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn tròn mắt nhìn hình người huyễn hoá từ thiên lôi kia, hình người đó có màu đen, toàn thân với thiên lôi bao quanh, nhờ có sự tôi luyện tẩy lễ của thiên kiếp mà nó tạo ra kì kinh bát mạch, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng.
Có điều vẫn chưa hết. Thiên lôi ra ngoài chơi còn tiên hoả trong vùng đan hải cũng không chịu yên, nó cũng nhảy ra ngoài lướt qua lướt lại như con thoi trong biển thiên lôi và cũng được thiên lôi tẩy lễ tôi luyện.
Vả lại điều khiến Diệp Thành cảm thấy thú vị đó là đến tiên hoả cũng được tạo thành hình người, giống như thiên lôi, nó hiện ra thành hình Diệp Thành, những thứ hắn có đều được hoàn thiện nhờ có thiên kiếp, và khác với thiên lôi, tiên hoả rực cháy màu vàng kim càng hiện lên chói mắt hơn.
“Long gia…ngươi, ngươi có thể giải thích một chút được không?”, thấy thiên lôi và tiên hoả, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Chúng đều có linh trí, cũng đều phong ngươi làm chủ, huyễn hoá thành hình người dưới thiên kiếp là điều bình thường”, Thái Hư Cổ Long nói rất thản nhiên: “Không phải lo, giống như vật trong trời đất, đã phong ngươi làm chủ thì đương nhiên là của ngươi, chỉ cần ngươi không chết thì không ai có thể cướp đi được”.
“Ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào, “nếu như một trận thiên kiếp giáng xuống khiến tiên hoả và thiên lôi biến mất thì mới là tổn hại nghiêm trọng”.
“Tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, ngươi đúng là kiếm được món hời lớn”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Chúng dù không mạnh như ngươi nhưng vậy cũng đã là hời rồi”.
“Vậy ta lại may mắn rồi”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy vui sướng.
So với những may mắn đến với Diệp Thành thì Huyết Đồng lại đen đủi thấy rõ. Đầu tóc hắn rũ rượi, bị sét đánh bay hết nơi này tới nơi nọ, cơ thể có vài lần suýt chút nữa bị sét đánh lìa nhưng hắn lại đỡ được.
Vả lại thiên kiếp càng lúc càng mạnh thì Diệp Thành cũng không trụ được nổi, hắn luôn trong trạng thái lờ mờ, bị từng đạo thiên lôi mạnh mẽ giáng xuống đến ngẩn người.
Cũng may thiên kiếp kéo dài chưa tới một canh giờ đã tan đi.
Bịch!
Diệp Thành ngã từ trên cao xuống tạo ra một cái hố sâu dưới mặt đất.
Bịch!
Huyết Đồng rít lên, hắn cầm lấy thanh kiếm huyết sắc lao tới.
“Cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta sợ ngươi sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn lập tức triệu gọi Tử Huyên, phân ra đạo thân, còn có tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân cũng nhảy ra ngoài, cứ thế xếp thành hàng trước mặt hắn.
Thấy vậy, Huyết Đồng sát khí đằng đằng lập tức dừng bước chân, trong cơ thể hắn cũng phân ra bốn tên huyết vu, tên nào tên nấy đều ở cảnh giới Linh Hư.