“Thả người!”
Tinh không bao la vang lên tiếng quát như sấm.
Hơn mười Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đông nghìn nghịt, đứng chật kín trăm nghìn dặm tinh không, mỗi người như một thần quang sáng chói, còn chói mắt hơn cả sao trời, sát khí của chúng nặng nề và lạnh lẽo, nghiền ép khiến tinh không rung chuyển.
So với bọn chúng, Diệp Thành ở chính giữa vòng vây lại một thân một mình như hạt cát giữa sa mạc.
Đây là con đường cụt, Tiên Nhãn của hắn đã tự phong ấn, không còn khả năng chạy thoát, Hoang Cổ Thánh Thể dù mạnh hơn nữa cũng không địch lại đội hình này, hắn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
“Thả ra”, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông giơ kiếm chỉ vào Diệp Thành, tiếng kiếm ngân vang lên, sát khí ngút ngàn, từng đôi mắt tôi độc, khuôn mặt như quỷ dữ, cực kỳ gớm ghiếc.
“Có bản lĩnh thì tới mà cướp”, Diệp Thành cười nhạt, lời còn chưa dứt một tia thần hồng chói lọi đã bay ra từ trên đỉnh đầu hắn phóng thẳng lên trời, lao vào bầu trời sao mênh mang, tinh không cũng phải run rẩy.
Ngay lập tức, tiếng sấm rền vang trên bầu trời sao rộng lớn.
Hửm?
Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông nhíu mày, vô thức ngửa đầu lên.
Năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng cau mày, ngẩng mặt lên.
Người xem cũng cau mày, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.
Mọi người nhìn thấy từng tia tinh vân đan xen vào nhau trên bầu trời, tạo thành một vùng vân hải hỗn độn, vân hải như có linh tính, không có gió cũng tự gợn sóng, sóng biển ngút ngàn nuốt chửng từng vùng tinh quang.
Đùng!
Lại là một tiếng sấm, tinh không lại rung lên, vân hải hỗn độn trên thương thiên bắt đầu bị sấm sét xé toạc, một luồng uy áp khiến tinh không run sợ phóng xuống dưới, khó có thể thở nổi.
“Thiên kiếp”, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông chợt biến sắc.
“Thiên kiếp của Thánh thể”, mọi người đều sửng sốt lùi lại một bước, gần một triệu tu sĩ đứng trong một trăm nghìn trượng tinh không, độ thiên kiếp ở đây mọi người đều sẽ phải bị động ứng kiếp, có thể tưởng tượng ra cảnh gần một triệu tu sĩ cùng nhau độ kiếp sẽ kinh khủng nhường nào.
“Rút, mau rút”, cao thủ của Đại La Kiếm Tông vội vàng chạy trốn, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
“Rút?”, Diệp Thành cười khẩy, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc xuất hiện trong đám người của Đại La Kiếm Tông, mà lúc này sấm sét của thiên kiếp cũng đã tới, lấy hắn làm trung tâm, những người trong phạm vi một trăm nghìn trượng đều bị kéo đi ứng kiếp bị động, từng nhóm từng nhóm người hoá thành tro bay.
“Đồ khốn”, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông nổi giận đùng đùng, tuy ngoài miệng chửi mắng nhưng ai nấy lại đều bỏ chạy.
“Khốn kiếp”, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng tức giận hét lên, nhưng chân lại không hề nhàn rỗi, tên nào tên nấy đều chạy trốn điên cuồng, Diệp Thành là tên sao chổi, nhất định phải tránh xa hắn.
Diệp Thành như một bóng ma, phát huy hết tinh thần mặt dày vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì chen vào nơi đó.
Sấm sét khắp trời như hình với bóng, Diệp Thành đi đến đâu nó đi tới đó, đi tới đâu cũng có từng nhóm người hoá thành huyết vụ, đến nguyên thần bỏ chạy cũng không thoát được vận xui, hoá thành tro tàn.
Tinh không sống động trở lại, đó là một bức tranh khoáng đạt, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông bị sét đánh người ngã ngựa đổ, không chỉ Chuẩn Thánh mà Thánh Nhân cũng bị đánh văng khắp trời.
Các tu sĩ theo dõi trận chiến giật giật khoé miệng.
Hơn mười Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông mà lại bị một cảnh giới Hoàng rượt đuổi chạy khắp tinh không, cảnh tượng này mà truyền lại cho hậu thế thì đúng là thần thoại.
Có người đếm kỹ lại, chỉ trong mười mấy giây mà số tu sĩ của Đại La Kiếm Tông bị sét đánh chết đã không dưới một trăm nghìn người, đây là còn chưa tính số người bị thương, còn thảm khốc hơn cả chiến tranh.
Nhìn một lúc, người xem đều lùi lại, sợ tên điên Diệp Thành lại đột nhiên chạy tới chỗ mình lượn một vòng, đó là thiên kiếp của Thánh thể không phải trò đùa, không cẩn thận là thành tro bụi ngay.
Phụt!
Diệp Thành bị thương, bị sét đánh bay ra ngoài.
Hắn chật vật đứng dậy, không dám làm bừa nữa, dù sao đây cũng là thiên kiếp của hắn, không được cẩu thả lơ là.
Dưới sự chú ý của mọi người, hắn bay lên cửu tiêu, Bát Hoang Quyền đập tan sấm sét đang giáng xuống ấy.
Hành động này của hắn đã chọc giận trời cao, sấm sét phóng xuống càng nhiều hơn, mỗi tia sét đều vừa to vừa dày, mỗi tia đều mang theo thần lực huỷ thiên diệt địa, muốn nghiền nát hắn tại chỗ.
Đó là một bức tranh lộng lẫy, từng tia sét đan xen như ngân hà thác đổ, cơn mưa ánh sáng.
Thấy Diệp Thành quay lại chiến đấu với lôi kiếp, lúc này kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông mới dừng lại.
Hiện giờ năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông chỉ còn lại chưa đến ba trăm nghìn, hơn một trăm nghìn tu sĩ đã chết dưới thiên kiếp của Diệp Thành.
“Khốn kiếp!”
Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, thân hình thảm hại, dù là Thánh Nhân thoát tục cũng không dám động tới thiên kiếp chứ nói gì là thiên kiếp của Thánh thể.
“Chiến!”
Diệp Thành hét lên khiến tinh không run rẩy, hắn như chiến thần bát hoang, bay ngược lên trời, tia sét nào giáng xuống cũng bị nắm đấm của hắn đánh tan, dựa vào lôi kiếp để tôi luyện Thánh thể, dùng thần phạt để mài giũa hỗn độn đạo.
Hắn đánh thẳng một đường từ dưới lên, sấm sét vạn trượng nhưng không một tia có thể đánh hắn bị thương, dường như ý chí của trời xanh chỉ là trò cười cho thiên hạ, sắp bị hắn giẫm nát.
Sắc mặt người xem chiến lại thay đổi.