Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt, Diệp Thành và Tôn Hạo đã biến mất.

Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện ở một vùng núi hẻo lánh.

Hắn hào hứng treo Tôn Hạo lên cây, lúc này mới lấy ra căn nguyên thiên nhãn của Tôn Hạo.

“Có khả năng phong ấn, đúng là hay ho”, Diệp Thành nhìn căn nguyên thiên nhãn màu tím đang lơ lửng trong lòng bàn tay phải của mình.

“Không biết hai loại căn nguyên thiên nhãn này có thể dung hợp với nhau hay không?”, Diệp Thành nói rồi lấy căn nguyên thiên nhãn Huyền Đạo bên mắt phải ra, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay trái của mình.

Lúc này, hai lòng bàn tay trái và phải của Diệp Thành đều có một con mắt hư ảo, đó đều là căn nguyên thiên nhãn, xung quanh có sức mạnh dị thường bao quanh, một con mắt có thể nhìn thấu, một con mắt có thể phong ấn, con mắt nào cũng nghịch thiên.

Vù! Vù!

Không lâu sau đó, hai căn nguyên lần lượt rung lên giống như thể cảm nhận được sự uy hiếp nhưng lại như thể cùng bài trừ lẫn nhau.

“Vô vị, trời sinh thuộc tính không giống nhau”, Diệp Thành lắc đầu ngán ngẩm, Huyền Đạo Thiên Nhãn thuộc tính hoả, Thiên Nhãn của Tôn Hạo thuộc tính mộc, mặc dù không phải tương khắc nhưng lại không đạt được hiệu quả dung hợp.

Vù!

Khi Diệp Thành đang nói thì Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đột nhiên tự rưng rưng khiến phần đầu hắn ong ong.

Giây phút sau đó, cảnh tượng dị thường xuất hiện, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đột nhiên khiến hai căn nguyên thiên nhãn lại gần nhau.

Dưới con mắt kinh ngạc của Diệp Thành, hai loại thiên nhãn đột nhiên lần lượt dung hoà vào trong mắt trái của hắn, ồ không đúng, nói chính xác hơn là Tiên Luân Nhãn đang thôn tính căn nguyên của hai loại thiên nhãn còn lại.

Sau sự chuyển động nhanh chóng của ấn kí tiên luân, Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng hai loại căn nguyên thiên nhãn này đều bị thôn tính, và hắn cảm nhận rõ ràng hơn đó là sau khi thôn tính xong hai loại căn nguyên thiên nhãn này thì đồng lực Tiên Luân Nhãn của hắn mạnh hơn rất nhiều.

“Như… như vậy mà cũng được sao?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn không biết được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn còn có thể thôn tính căn nguyên thiên nhãn, hắn càng không biết căn nguyên thiên nhãn có thể tăng sức mạnh của Tiên Luân Nhãn.

“Niềm vui bất ngờ, đúng là niềm vui bất ngờ”, Diệp Thành cười gượng gạo, “dùng căn nguyên thiên nhãn để nuôi dưỡng đồng lực, ngươi yêu cầu hà khắc vậy sao?”

Diệp Thành nên cảm thấy ái ngại bởi thiên nhãn hiếm có thế nào, những người có thiên nhãn mà hắn biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn Tiên Luân Nhãn của hắn lại cần căn nguyên thiên nhãn để tăng sức mạnh đồng ực, mẹ kiếp, đây là cái giá trên trời!

“Lão đại, có nhiệm vụ giao cho ta không? Nếu như không có thì ta có thể tìm Tiểu Nguyệt Nguyệt của chúng ta rồi”, khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì đạo thân Tinh Thần lên tiếng.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt?”, Diệp Thành nhướng mày, “là ai?”

“Thánh Nữ Tinh Nguyệt Cung, hi hi”, đạo thân cười giảo hoạt xoa tay.

“Nếu theo như ngươi nói thì ta đúng là có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi đấy”, Diệp Thành xoa cằm toan tính, “phát huy trí thông minh của ngươi làm loạn Bắc Sở cho ta, có thể làm loạn càng lớn càng tốt”.

“Cái này lại là sở trường của ta rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười, hắn xoa tay, “lão đại à, có thể thương lượng một chuyện không?”

“Nói”.

“Đợi khi huynh có thời gian thì tác hợp cho ta nhé”, đạo thân Tinh Thần nói câu này mà mặt mày có phần ngượng ngùng.

“Thánh Nữ Tinh Nguyệt Cung?”, Diệp Thành nhìn hắn với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Đương nhiên là cô ấy rồi”.

“Nhưng sao ta lại nghe nói một khi trở thành Thánh Nữ của Tinh Nguyệt Cung thì sẽ ở vậy cả đời nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm.

“Về chuyện này thì lão đại nhất định có thể xử lý được, ta tin lão đại”, đạo thân xoa cằm mặt mày ý tứ, “nếu thực sự không được thì cướp, dù sao thì chuyện này cũng trong tầm tay của lão đại mà”.

“Đừng ồn ào, ta chưa bao giờ cướp con gái nhà người ta”.

“Ta không quan tâm, việc này người phải chịu trách nhiệm”, đạo thân lắc đầu như trống bỏi, “ai bảo ta là đạo thân của lão đại chứ? Ta do người tạo ra thì việc cả đời của ta lão đại phải lo liệu”.

“Nghe ngươi nói cũng thú vị đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “về chuyện cướp ấy mà, không phải không được”.

“Có câu này của lão đại thì ta yên tâm rồi”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười, hắn xoay mình giãn xương cốt, “vậy thì ta càng có thêm động lực, lần này quay về ta sẽ khuấy đảo cả thiên địa”.

Nói rồi, đạot hân lập tức ngắt liên hệ với Diệp Thành.

Còn phía này, Diệp Thành vẫn đang xoa cằm, hắn thầm nhủ Bắc Sở sẽ náo nhiệt nhanh thôi, so với hắn mà nói thì đạo thân của hắn đúng là hậu sinh khả uý.

Tạm thời dẹp chuyện này đi, Diệp Thành giáng cái bạt khiến Tôn Hạo tỉnh lại.

Tôn Hạo mở mắt, có lẽ vì quá choáng váng nên hắn vẫn trong trạng thái thẫn thờ.

Sau vài giây, khi tỉnh táo lại, tôn Hạo mới gằn lên phẫn nộ: “Diệp Thành, tốt nhất ngươi thả ta ra, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”.

“Ôi chao”, Diệp Thành tặc lưỡi, “hình như ngươi không nhìn rõ hình thế nhỉ? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Thánh Chủ của Thiên Đình, cách doạ người thế này có tác dụng với ta sao?”

Nghe vậy, Tôn Hạo chợt sợ hãi.

Lời của Diệp Thành không phải không có lý, nói về thực lực thì Thiên Đình còn mạnh hơn Thị Huyết Điện rất nhiều, lôi Thị Huyết Điện ra doạ Diệp Thành căn bản không có sức uy hiếp, muốn doạ thì phải là Diệp Thành doạ hắn mới phải.

“Nào, ngủ thêm chút nữa đi”, một cái bạt của Diệp Thành giáng xuống đưa Tôn hạo vào trong cơn mê.

Tiếp đó, bàn tay hắn lại ấn vào đầu Tôn Hạo, hắn dùng thuật sưu hồn bá đạo.

Roẹt!

Mặc dù ngất đi nhưng khuôn mặt của Tôn Hạo vẫn hiện lên nét đau đớn, còn kí ức của hắn cho dù là tốt hay xấu đều đã bị Diệp Thành nắm bắt.

Làm xong xuôi, Diệp Thành không quên dùng bí pháp xoá đi mọi kí ức của Tôn Hoạ có liên quan đến mình.

Làm như vậy cũng chỉ là vì có lợi cho việc làm loạn trong bóng tối. Hắn không muốn Tôn Hạo sau khi bị chuộc về thì oang oang cái mồm, lúc này, Thị Huyết Điện vẫn chưa biết hắn còn sống, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

Ừm?

Diệp Thành nghĩ ngợi rồi lại cau mày, hắn đưa mắt nhìn về một hướng.

Ở đó, mây và sương cuồn cuộn, sát khí ngút trời, bóng người rợp trời chấn động hư không, đó chính là đại quân tu sĩ với số lượng khiến Diệp Thành cảm thấy rợn tóc gáy.

“Phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện”, Diệp Thành cố gắng quan sát, hắn nhìn thấy hàng chữ khắc trên cờ chiến đang bay phấp phới.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành chợt hiện lên nụ cười, “xem ra lại náo nhiệt rồi”.

Nói rồi, cơ thể Diệp Thành dần biến thành hư ảo, đại quân tu sĩ của phân điện thứ tám quá hùng hậu, cho dù là hắn với sức chiến đấu mãnh liệt cũng không khỏi rợn người.

Còn sự náo nhiệt mà hắn nói đương nhiên có liên quan đến lời đồn Thị Huyết Diêm La bị trảm sát.

Chín phân điện của Thị Huyết Điện tranh đấu với nhau, nghe nói thông tin Thị Huyết Diêm La chết thì lần lượt quay về cướp chức điện chủ.

Đương nhiên, thân là điện chủ phân điện, cho dù là Thị Huyết Diêm La chết hay chưa thì bọn họ cũng phải quay về dò la, nhỡ chết rồi thì sao? Vậy thì chức điện chủ chẳng phải là đang trống sao?

“Trước mắt, các điện chủ của các phân điện khác cũng đang nhanh chóng trên đường quay về”, trước khi phần thân thể cuối cùng tiêu tán, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên tạo thành hình vòng cung, “Huyết Khung, trong đó cũng bao gồm ông phải không?”

Rầm! Đoàng!

Lúc này, đại quân của phân điện thứ tám đã trấn áp cả hư không, vả lại tốc độ cũng rất nhanh.

Ừm?

Điện chủ của phân điện thứ tám Huyết Liêu nheo mắt đảo qua một lượt bên dưới, ông ta bất giác cau mày.

“Điện chủ, sao vậy?”, một thống lĩnh nhìn Huyết Liêu.

“Ta cảm thấy có luồng khí tức quen thuộc”, Huyết Liêu đáp lời, “không sao cả, tiếp tục hành quân, nhất định phải tới được điện chính của Thị Huyết Điện trước các phân điện khác, chức vị điện chủ Thị Huyết Điện phải là của ta”.

“Rõ”.

“Đúng là khiến ta phải bất ngờ”, đại quân phân điện thứ tám vừa đi, Diệp Thành bèn bước ra khỏi không gian hư vô, ánh mắt hắn nhìn chăm chú đoàn quân đông nghịt, cuối cùng ánh mắt dừng ại ở điện chủ của phân điện thứ tám.

“Ta đang đau đầu vì tìm không thấy căn nguyên thiên nhãn”, Diệp Thành mỉm cười, “Huyết Liêu, rồi có ngày ta sẽ tìm ông nói chuyện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK