Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Khi Diệp Thành đưa Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ra khỏi hố đen không gian, bên ngoài là một tinh không yên tĩnh.
Vừa mới đi ra, Diệp Thành đã loạng choạng, khoé miệng còn có máu tươi chảy ra, vẻ mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, đến khí huyết dồi dào cũng mất đi rất nhiều, trở nên rất không ổn định.
“Bị thương hả?”
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, lo lắng nhìn Diệp Thành.
“Không sao!”
Diệp Thành mỉm cười lau vết máu bên khoé miệng, không phải bị thương mà là hắn vốn vẫn luôn bị thương, đó là vết thương do thiên khiển gây ra, lại thêm hôm nay sử dụng Tiên Nhãn nhiều lần nên mới khiến vết thương tái phát.
“Đi thôi!”
Diệp Thành lại nở nụ cười trấn an rồi cất bước đầu tiên.
Không biết qua bao lâu, ba người mới đáp xuống một cổ tinh.
Cổ tinh này là Nam Thiên Tinh, kích thước nhỏ hơn Minh Vương Tinh nhưng cũng vạn vật sinh sôi tươi tốt, linh lực dồi dào, sông núi được một tầng mây mù lượn lờ bao phủ.
Như thường lệ, Diệp Thành đáp xuống là bắt đầu nhẩm tính, hy vọng Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp khác.
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân không làm phiền, họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy mong đợi.
Diệp Thành tính một lúc, lông mày không khỏi nhướng lên, vẻ mặt cũng dần trở nên kỳ lạ.
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Chu Ngạo cau mày, không khỏi hỏi thử: “Thế nào? Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp nào nữa không?"
“Có”.
“Có mấy người?”, Chu Ngạo vội hỏi.
“Rất nhiều”, Diệp Thành mỉm cười thu lại thần thông, một câu nói khiến Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều sửng sốt.
“Đến tiên sơn nhà họ Mạc đi”, Diệp Thành nở nụ cười bí ẩn, bước lên vân thiên mù sương.
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lần lượt theo sau với vẻ mặt kích động, nhìn vẻ mặt Diệp Thành thì tiên sơn nhà họ Mạc thật sự có không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đây có lẽ chính là “tụ họp” trong truyền thuyết.
Không lâu sau, ba người đáp xuống một tiên sơn.
Tiên sơn nhà họ Mạc không kém hơn Minh Vương Tông là bao, núi non xinh đẹp, mây mù lượn quanh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
“Ấy?”
Ba người vừa tới đã nghe thấy một tiếng hô ngạc nhiên, đó là một bóng người xinh đẹp mặc áo tím đang bay tới từ một hướng trên hư thiên, nhìn kỹ thì thấy đây chẳng phải Dao Khê mà Diệp Thành và Chu Ngạo đã gặp ở tiên sơn Minh Vương sao?
Dao Khê đáp xuống, mỉm cười nhìn Diệp Thành và Chu Ngạo: “Hai vị đạo hữu, lại gặp nhau rồi, hai vị cũng tới tìm Mạc Phong à?”
“Đúng vậy”, Diệp Thành khẽ cười.
“Vậy thì vừa hay, cùng vào đi”, Dao Khê rất nhiệt tình, nói rồi lại nhìn Nguyệt Trì Huân đang mặc áo bào đen, đôi mắt đẹp của cô ấy hơi nheo lại: “Vị đạo hữu này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
“Chắc tiên tử nhận nhầm rồi”.
“Có lẽ là vậy”, Dao Khê bình thường trở lại, cất bước bay vào tiên sơn nhà họ Mạc.
“Cô ấy có Thiên Nhãn”, Diệp Thành tiếp bước rồi truyền âm cho Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân.
“Bảo sao”, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều cười.
“Thật sự rất nhiều đấy”, Diệp Thành bay sau lưng Dao Khê, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo quanh tiên sơn nhà họ Mạc, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá có thể tìm được rất chính xác vị trí của người chuyển kiếp.
“Hửm?”
Nhìn một lúc Diệp Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn về nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, dường như có thể nhìn thấy một toà Địa Cung xuyên qua làn mây mù, ở đó có một ông lão với hình thái đáng sợ.
Thiên nhân ngũ suy kiếp!
Diệp Thành lẩm nhẩm, nhận ra hình thái đó là gì, đó chẳng phải hình thái khi Chuẩn Thánh độ thiên nhân ngũ suy kiếp sao?
“Đúng là bất ngờ!”
Lại thì thầm một tiếng nữa rồi Diệp Thành mới từ từ dời mắt.
Rất nhanh, bốn người họ lần lượt đáp xuống một đỉnh núi.
Vừa tới, Diệp Thành đã thấy Hoa Vân đang ngồi dưới cây linh quả đọc sách cổ, trông hắn ta giống như tu sĩ nhưng lại càng giống thư sinh hơn, toàn thân không thấy một chút vẻ tàn độc nào.
Thông thường càng những người như Hoa Vân lại càng không đơn giản, đó là cảnh giới trở lại nguyên trạng, chẳng trách thiên phú của hắn ta được cả Huyền Thiên Tinh Vực ca tụng, có thể sánh vai với Sất Vân Nam.
Bên này, Hoa Vân thấy Dao Khê tới thì buông quyển sách xuống, nhưng khi thấy phía Diệp Thành và Chu Ngạo thì hắn ta lại ngạc nhiên.
“Họ tới tìm huynh”, Dao Khê mỉm cười chỉ vào Diệp Thành và Chu Ngạo.
“Nhìn ra rồi”, Hoa Vân khẽ cười, có cảm giác quen thuộc khó hiểu với Diệp Thành và Chu Ngạo.
“Muội đi tìm Nguyệt tỷ tỷ đây, mọi người nói chuyện đi”, Dao Khê nói xong thì xoay người bay ra khỏi núi.
“Nhàn nhã thật đấy”, Dao Khê đã đi, Chu Ngạo cũng không coi mình là người ngoài nữa, tìm một chỗ thoái mái ngồi xuống, sau đó lấy bình rượu ra, nhìn Hoa Vân ngượng ngùng nói.
“Thần tử mà, đương nhiên nhàn nhã rồi”, Diệp Thành nói rồi vung tay tạo kết giới, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
“Hai vị…”
“Hoa Vân quay về nào”, Hoa Vân còn chưa nói xong, Diệp Thành đã bắn tiên quang vào đầu mày của hắn ta.
Hoa Vân lập tức run lên, ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ xâm nhập vào thần hải của hắn ta, mang theo ký ức từ kiếp trước.
“Chờ đi”, Diệp Thành cũng tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy một bình rượu ra như Chu Ngạo.
“Phong cảnh nơi này đẹp đấy”, Chu Ngạo nhìn quanh.
“Nhà họ Mạc là thế lực lớn, đương nhiên không tầm thường”, Nguyệt Trì Huân cũng ngồi xuống, sau đó nhìn Hoa Vân vẫn đang ôm đầu rên rỉ: “Hắn đau đớn thế kia, không có chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu”, Chu Ngạo mỉm cười: “Chẳng phải nàng cũng từng như vậy sao?”
“Cảm giác không ổn lắm!”, khi Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân trò chuyện thì Diệp Thành lại nhìn ông lão nhà họ Mạc đang độ thiên nhân ngũ suy kiếp, hình thái của ông ta còn đáng sợ hơn Nhược Thiên Chu Tước ngày đó.
“Ngươi… Các ngươi…”, bên này, Hoa Vân đã ngừng run rẩy, ngơ ngác nhìn Diệp Thành và Chu Ngạo, đôi mắt đen thâm thuý ậng nước mang theo vẻ tang thương.
“Chào mừng quay lại”, Diệp Thành và Chu Ngạo cùng đứng lên.
“Một trăm năm rồi”, Hoa Vân tiến lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hắn ta làm gì còn quan tâm ân oán kiếp trước nữa, thoải mái ôm lấy hai người họ.
“Có một số lời lát nữa rồi nói, nhà họ Mạc vẫn còn rất nhiều người chuyển kiếp”, Diệp Thành mỉm cười.
“Vẫn còn?”, Hoa Vân vội lau nước mắt.
“Đương nhiên còn”, Diệp Thành bay khỏi tiên sơn, phía Hoa Vân cũng theo sau.
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thành, bốn người lần lượt đáp xuống các đỉnh núi, lầu các và cung điện trong tiên sơn nhà họ Mạc.
Có thân phận thần tử nhà họ Mạc của Hoa Vân cũng bớt được rất nhiều chuyện.
Nhưng Hoa Vân dẫn theo ba người họ đi tới đi lui cũng khiến người nhà họ Mạc bối rối khó hiểu.
Chẳng mấy chốc họ đã lần lượt tìm được từng người chuyển kiếp.
Điều khiến Diệp Thành nuối tiếc là trong số người chuyển kiếp này Nam Sở, Bắc Sở đều có nhưng không có ai mà hắn cực kỳ thân thuộc, chỉ có một người duy nhất của Hằng Nhạc Tông nhưng cũng là đệ tử ngoại môn của thế hệ Huyền Tự.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lại tập trung trên ngọn núi của Hoa Vân.
Nhìn từ trên xuống thấy có tới hàng trăm người, mọi người đều ngơ ngác nhìn Hoa Vân, không hiểu hắn ta đưa mình tới đây làm gì.
Hoa Vân cười trong nước mắt, không giải thích.
Diệp Thành bắn tiên quang, từng tia từng tia bay vào đầu mày của mỗi người.
Ưm! Hự!
Ngay sau đó, âm thanh ôm đầu kêu đau vang lên, từng ký ức đã bị phủ bụi dần hiện về.
Diệp Thành yên lặng đứng nhìn, trong mắt là ý cười thăng trầm, nhưng trong lòng lại thở dài cảm thán.
Trên đường tới đây hắn đã đi qua hai tinh vực, nhưng số người chuyển kiếp tìm được rất ít, mà lần này lại rất bất ngờ, hàng trăm người chuyển kiếp đều luân hồi vào nhà họ Mạc.
Hoa Vân cũng rất xúc động, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, rồi lại làm sao có thể ngờ được Diệp Thành có thể tìm được tới đây, càng không ngờ rằng nhà họ Mạc lại có nhiều người chuyển kiếp đến thế, đây có lẽ là món quà của trời cao để họ có thể gặp nhau trong kiếp này.
Sau đó mọi người lại ôm nhau, nước mắt lăn dài trên má, ai nấy đều khóc không thành tiếng.
Hình ảnh này rất xúc động, trong tay mỗi người đều cầm một bình rượu, vẻ mặt thăng trầm mang theo những cảm khái về năm tháng, họ nói những điều đã qua, nhớ lại người trong quá khứ, đó đều là những điều không thể nào quên.