Thánh Vương Yêu Tộc vẫn chưa lên tiếng mà hai mắt đỏ kè nhìn chằm chằm vào cái chảo sắt, bên trong nước sôi ùng ục, mùi hương thơm phức, đang nấu cơ lại là cơ thể gã khiến gã tức điên.
Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, trơ mắt nhìn cơ thể mình bị nấu, tâm trạng cũng dễ hiểu thôi. Đám nhóc con trước mặt quả thật là súc sinh mà, khiến người ta hận tới ngứa răng.
"Trả lời câu hỏi của ta!", Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng, giơ bức tranh của Tiêu Thần lên trước mặt Thánh Vương Yêu Tộc: "Người này có lai lịch thế nào, vả lại, tại sao Yêu Tộc các ngươi lại truy nã hắn ta".
"Nếu ngươi thả ta ra thì ta sẽ nói", Thánh Vương Yêu Tộc lạnh lùng nói, vô cùng cứng miệng.
"Ăn nói nhẹ nhàng thì không nghe, đừng có mà tự rước họa vào người", Diệp Thành hừ lạnh, giơ tay đặt lên đầu Thánh Vương Yêu Tộc, sử dụng Sưu Thần Thuật, dứt khoát cướp lấy trí nhớ của gã.
Song, điều khiến hắn bất ngờ là trên nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc lại có một luồng cấm chế cổ xưa.
Chính vì cái cấm chế ấy đã ngăn cản hắn soát hồn. Cũng có thể nói, nếu cố gắng soát hồn thì nguyên thần Thánh Vương Yêu Tộc sẽ vỡ nát. Còn ký ức của gã cũng sẽ tan thành mây khói.
"Đúng là đã coi thường ngươi mà", Diệp Thành thu hồi thần thông, mà Thánh Vương Yêu Tộc nửa chết nửa sống kia cũng xụi lơ. Bởi vì, Sưu Thần Thuật cực kỳ bá đạo. Gã hoàn toàn ngất xỉu, lại bị Diệp Thành nhét vào trong đỉnh.
"Tên này... trông quen quen!", Quỳ Ngưu sáp tới, xoa cằm nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã trong tay Diệp Thành, ngắm nghía bức tranh chuyển thế của Tiêu Thần.
"Đại ca chóng quên ghê, đó là Lôi Đình Chiến Thể", Đại Địa Võ Hùng ngó bức tranh, vừa nhìn đã nhận ra: "Hồi xưa, ta còn đánh với hắn ta một trận, tên ấy đánh đấm cũng giỏi lắm".
"Coi đầu óc của ta này...", Quỳ Ngưu vỗ đầu: "Ta nói mà sao lại nhìn quen thế chứ?"
"Lôi Đình Chiến Thể?", Diệp Thành cau mày: "Đây lại là huyết mạch gì, chưa từng nghe thấy".
"Chưa nghe là bình thường, cũng hiếm ai biết đến", Tiểu Viên Hoàng đang cầm một miếng thịt rồng gặm lấy gặm để: "Chắc ngươi cũng có nghe qua Hồng Hoang Chiến Thể rồi, Lôi Đình Chiến Thể là một nhánh của nó".
"Hồng Hoang Chiến Thể?", trong lòng Diệp Thành không khỏi run lên, đó là một loại huyết mạch khủng bố chỉ thời kỳ Hồng Hoang mới có. Truyền thừa của nó rất xa xưa và sự bá đạo của nó cũng mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể rất nhiều.
Chiến thần Hình Thiên là một vị Hồng Hoang Chiến Thể, người đứng đầu dưới Đại Đến, thuộc cấp bậc thần thoại.
Một nhánh của Hồng Hoang Chiến Thể thì khỏi nghĩ cũng biết vô cùng bá đạo. Điều này khiến Diệp Thành vô cùng vui vẻ, quê hương Đại Sở lại xuất hiện một anh tài, trận đánh lần này chắc chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời.
"Trông vẻ mặt kia của ngươi, tên kia là người thân của ngươi à?", mọi người đều ngó Diệp Thành.
"Là anh em tốt!", Diệp Thành cười: "Mai sau gặp nhớ khách sáo chút".
"Vậy tốt, hắn ta chính là lão Bát của chúng ta", Quỳ Ngưu mặt dày nhếch miệng cười.
Đám Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cũng xoa tay, hai mắt sáng lấp lánh, đã vô cùng sốt ruột muốn tìm được Lôi Đình Chiến Thể uống máu kết nghĩa anh em. Dòng máu đó chắc chắn là rất ngon.
Diệp Thành thấy cái đám kia như vậy không khỏi giật giật khóe miệng, đám anh em kết nghĩa này đều là một đám biến thái. Huyết mạch tên nào tên nấy cũng bá đạo, chắc chắn sẽ khiến người ta phải thả ra nhiều máu.
Thịt rồng trong nồi đã chín, cả đám cũng không nói nhiều, vây quanh nồi uống rượu.
Diệp Thành không tham gia vào, mà dùng bí thuật đánh tỉnh Thánh Vương Yêu Tộc định tiếp tục dò hỏi.
Thánh Vương Yêu Tộc tỉnh thì tỉnh, nhưng lại ngơ ngác, thần hải lộn xộn, đầu đau muốn nổ. Cũng may gã là Thánh Vương, nếu là Chuẩn Thánh Vương thì đã chết từ lúc soát hồn rồi.
"Ngươi không nói thì sớm muộn gì ta cũng biết!", Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Thánh Vương Yêu Tộc: "Ngươi có thể cứng đầu, nhưng ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn mở miệng".
"Hắn là Lôi Đình Chiến Thể!", Thánh Vương Yêu Tộc sợ, tin rằng Diệp Thành sẽ khiến mình sống không bằng chết: "Hắn ta giết tam hoàng tử của tộc ta, Thánh chủ nổi giận nên mới hạ lệnh đuổi giết".
"Đã tìm được hắn ta chưa?", trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ sắc bén, khiến Thánh Vương Yêu Tộc không nhịn được run rẩy.
"Chúng ta đuổi giết tới Trung Châu thì mất dấu. Nghe nói hắn ta đã đến Tây Mạc bèn chạy đến đây", Thánh Vương Yêu Tộc đáp, ánh mắt cũng xám xịt.
Diệp Thành không hỏi tiếp nữa, vung tay nhét gã vào Hỗn Độn Đỉnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
Yêu Tộc không phải một chủng tộc bình thường mà là một trong chín tộc thời viễn cổ, lai lịch thần bí, có Chuẩn Đế và đế binh. Nếu họ mà dốc sức đuổi giết Tiêu Thần thì rất có khả năng sẽ xảy ra tình huống không như mong muốn.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì tiên nhãn bỗng dưng khẽ giật, nguyền rủa của chín đế binh lúc trước vậy mà lại biến mất.
Điều này khiến hắn có chút ngây người, đang rối rắm làm sao để phá giải nguyền rủa thì ai ngờ nó tự biến mất.