Đột nhiên hắn hiểu ra, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh ba tên phía Trần Vinh Vân lén lén lút lút khi nãy.
Chẳng trách bọn hắn lại ẩn thân, chẳng trách lại cười xấu xa đến thế, chẳng trách lại nhìn chăm chú như vậy, chẳng trách hắn vừa ngó vào đã bị một cái tát đánh bay, chẳng trách Hạo Thiên Thi Nguyệt lại phẫn nộ.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ba tên kia đến đây là để nhìn trộm Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm.
“Tần Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, tia lửa trong mắt bắn ra liên tục.
Khốn kiếp!
Diệp Thành đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tỷ tỷ, tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột của ta, trời đất chứng giám, ta thật sự không nhìn, ta chưa nhìn thấy gì cả, ta không biết tỷ đang tắm trong đó, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ta vừa mới ngó vào đã bị tỷ đánh bay ra.
“Có chuyện gì vậy?”, khi Diệp Thành đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng hô hào. Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn ngã vào hòn non bộ gây ra động tĩnh lớn, không thu hút sự chú ý mới lạ.
Tuy nhiên khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Thành lập tức tối sầm, bởi vì bọn họ chính là mấy tên phía Vi Văn Trác.
“Thế này là thế nào?”, ba người bọn họ giả vờ nghi hoặc nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và Diệp Thành, hơn nữa phần lớn ánh nhìn đều đổ dồn vào Diệp Thành, biểu cảm trong mắt cũng rất kỳ quái: Sao tiểu tử này cũng ở đây?
Ba tên bất giác sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý: Xem ra là lý tưởng lớn gặp nhau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết cũng chạy vào, thấy cảnh tượng này cả ba cô gái đều hơi kinh ngạc.
“Hắn… Hắn…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt định nói, nhưng lời đến bên miệng lại không thể diễn đạt thành lời. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, nếu nói ra Hạo Thiên thế gia sẽ nổi tiếng mất.
Đột nhiên, má Hạo Thiên Thi Nguyệt đỏ bừng.
Thấy thế, ánh mắt Từ Nặc Nghiên và hai cô gái còn lại đều đổ dồn vào Diệp Thành.
Khụ khụ!
Diệp Thành ho khan một tiếng, đương nhiên hắn cũng sẽ không nói, vả lại hắn thực sự là nạn nhân. Người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm là ba tên phía Trần Vinh Vân, nhưng hắn không thể nói, nếu nói ra Hạo Thiên Thi Nguyệt làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa?
“Ừm, ta về ngủ trước đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành cười khan một tiếng rồi lập tức xoay người, nhưng hắn mới chạy được hai bước liền quay lại, rất thức thời kéo ba tên phía Vi Văn Trác đi.
“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”, sau khi họ đi, Hạo Thiên Thi Vũ thảng thốt nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Chẳng trách bọn hắn lại ẩn thân, chẳng trách lại cười xấu xa đến thế, chẳng trách lại nhìn chăm chú như vậy, chẳng trách hắn vừa ngó vào đã bị một cái tát đánh bay, chẳng trách Hạo Thiên Thi Nguyệt lại phẫn nộ.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ba tên kia đến đây là để nhìn trộm Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm.
“Tần Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người này”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, tia lửa trong mắt bắn ra liên tục.
Khốn kiếp!
Diệp Thành đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tỷ tỷ, tỷ thật sự là tỷ tỷ ruột của ta, trời đất chứng giám, ta thật sự không nhìn, ta chưa nhìn thấy gì cả, ta không biết tỷ đang tắm trong đó, đây là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi, ta vừa mới ngó vào đã bị tỷ đánh bay ra.
“Có chuyện gì vậy?”, khi Diệp Thành đang định giải thích thì bên ngoài vang lên tiếng hô hào. Cũng đúng thôi, vừa nãy hắn ngã vào hòn non bộ gây ra động tĩnh lớn, không thu hút sự chú ý mới lạ.
Tuy nhiên khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Thành lập tức tối sầm, bởi vì bọn họ chính là mấy tên phía Vi Văn Trác.
“Thế này là thế nào?”, ba người bọn họ giả vờ nghi hoặc nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt và Diệp Thành, hơn nữa phần lớn ánh nhìn đều đổ dồn vào Diệp Thành, biểu cảm trong mắt cũng rất kỳ quái: Sao tiểu tử này cũng ở đây?
Ba tên bất giác sờ cằm, nói một câu đầy ẩn ý: Xem ra là lý tưởng lớn gặp nhau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Nặc Nghiên, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết cũng chạy vào, thấy cảnh tượng này cả ba cô gái đều hơi kinh ngạc.
“Hắn… Hắn…”, Hạo Thiên Thi Nguyệt định nói, nhưng lời đến bên miệng lại không thể diễn đạt thành lời. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, nếu nói ra Hạo Thiên thế gia sẽ nổi tiếng mất.
Đột nhiên, má Hạo Thiên Thi Nguyệt đỏ bừng.
Thấy thế, ánh mắt Từ Nặc Nghiên và hai cô gái còn lại đều đổ dồn vào Diệp Thành.
Khụ khụ!
Diệp Thành ho khan một tiếng, đương nhiên hắn cũng sẽ không nói, vả lại hắn thực sự là nạn nhân. Người nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt tắm là ba tên phía Trần Vinh Vân, nhưng hắn không thể nói, nếu nói ra Hạo Thiên Thi Nguyệt làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa?
“Ừm, ta về ngủ trước đây”, dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành cười khan một tiếng rồi lập tức xoay người, nhưng hắn mới chạy được hai bước liền quay lại, rất thức thời kéo ba tên phía Vi Văn Trác đi.
“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”, sau khi họ đi, Hạo Thiên Thi Vũ thảng thốt nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.