Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi mới hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu tử, ngươi cũng nên luyện cho mình một binh khí bản mệnh đi. Đại La Thần Thiết là nguyên liệu tốt nhất rồi”.
“Ta cũng định như vậy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành cười tươi: “Có được thần thiết nghịch thiên như vậy, xem ta tạo ra một tiên khí kinh thiên động địa đấy”.
Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Thành lại nhìn sang Đại La Thần Thiết.
Vừa nhìn hắn đã phải tối sầm mặt lại vì hắn thấy hai tên kia, một tên đang cầm đại đao, một tên cầm búa sắt gõ gõ vào Đại La Thần Thiết.
Có điều độ rắn chắc của Đại La Thần Thiết vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ khiến đại đao của Ngô Tam Pháo chém xuống cũng bị mẻ lỗ chỗ và búa sắt của Thái Ất Chân Nhân thì méo mó hẳn đi.
“Chuyện gì vậy chứ?”, Ngô Tam Pháo thở dốc.
“Rốt cục đây là thứ quái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức tối ra mặt.
Rất nhanh sau đó, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền cảm thấy bàn chân mình rời khỏi mặt đất, vả lại cơ thể rất nhanh đã mất đi trọng tâm.
Sau đó, tiếp sau đó thì cả hai người đã bị ném ra khỏi tiểu viên.
“Còn dám có ý định đoạt thần thiết của ta, mơ đi”, Diệp Thành mắng chửi.
Sau khi mắng xong, hắn mới quay người khẽ xoa lên Đại La Thần Thiết, hắn liếc nhìn Đại La Thần Thiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Khi quan sát ở cự li gần thế này, Diệp Thành mới phát hiện ra sức nặng của Đại La Thần Thiết, vả lại nó không hề lấp lánh hay sáng chói như trong tưởng tượng mà hết sức bình thường và mang phong vị cổ xưa.
“Luyện binh khí bản mệnh gì bây giờ?”, sau khi đảo mắt một lượt, Diệp Thành mới ngồi khanh chân xếp bằng, hai tay chống cằm suy nghĩ.
“Học vấn bên trong đó nhiều lắm”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Học thiên chi pháp, diễn thiên chi đạo, mỗi một loại binh khí đều có pháp của nó, mỗi một loại cũng thể hiện một loại đạo, như kiếm đứng đầu trong hàng trăm binh khí, là kì đạo duy nhất, như đao, binh khí bá đạo tuyệt đỉnh…”
Nghe Thái Hư Cổ Long nói toàn những thứ liên quan đến đạo, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại: “Vậy ngươi cho rằng ta nên luyện binh khí gì?”
“Luyện một thanh kiếm hay đấy”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Kiếm là binh khí mạnh mẽ, nếu được luyện từ Đại La Thần Thiết thì nhất định sẽ là thần binh nghịch thiên, có khả năng trảm thiên”.
“Không được”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xon, Diệp Thành mới khẽ lắc đầu.
“Vậy luyện một thanh đao đi”, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra gợi ý: “Đó là binh khí bá đạo tuyệt đỉnh, nếu như được luyện từ Đại La Thần Thiết và kết hợp với Bát Hoang Trảm của ngươi thì uy lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ”.
“Không được”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế lắc đầu.
“Luyện một cái lư tiên cũng là lựa chọn không tồi”, Thái Hư Cổ Long vẫn không từ bỏ: “Lư dưỡng bách kinh, kì đạo như phác, theo ta thấy cái này là thực dụng nhất, có thể dưỡng đại đạo lại có thể làm lò luyện đan, những linh dược luyện ra nhất định bất phàm”.
“Ta cũng định như vậy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành cười tươi: “Có được thần thiết nghịch thiên như vậy, xem ta tạo ra một tiên khí kinh thiên động địa đấy”.
Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Thành lại nhìn sang Đại La Thần Thiết.
Vừa nhìn hắn đã phải tối sầm mặt lại vì hắn thấy hai tên kia, một tên đang cầm đại đao, một tên cầm búa sắt gõ gõ vào Đại La Thần Thiết.
Có điều độ rắn chắc của Đại La Thần Thiết vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ khiến đại đao của Ngô Tam Pháo chém xuống cũng bị mẻ lỗ chỗ và búa sắt của Thái Ất Chân Nhân thì méo mó hẳn đi.
“Chuyện gì vậy chứ?”, Ngô Tam Pháo thở dốc.
“Rốt cục đây là thứ quái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức tối ra mặt.
Rất nhanh sau đó, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền cảm thấy bàn chân mình rời khỏi mặt đất, vả lại cơ thể rất nhanh đã mất đi trọng tâm.
Sau đó, tiếp sau đó thì cả hai người đã bị ném ra khỏi tiểu viên.
“Còn dám có ý định đoạt thần thiết của ta, mơ đi”, Diệp Thành mắng chửi.
Sau khi mắng xong, hắn mới quay người khẽ xoa lên Đại La Thần Thiết, hắn liếc nhìn Đại La Thần Thiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Khi quan sát ở cự li gần thế này, Diệp Thành mới phát hiện ra sức nặng của Đại La Thần Thiết, vả lại nó không hề lấp lánh hay sáng chói như trong tưởng tượng mà hết sức bình thường và mang phong vị cổ xưa.
“Luyện binh khí bản mệnh gì bây giờ?”, sau khi đảo mắt một lượt, Diệp Thành mới ngồi khanh chân xếp bằng, hai tay chống cằm suy nghĩ.
“Học vấn bên trong đó nhiều lắm”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Học thiên chi pháp, diễn thiên chi đạo, mỗi một loại binh khí đều có pháp của nó, mỗi một loại cũng thể hiện một loại đạo, như kiếm đứng đầu trong hàng trăm binh khí, là kì đạo duy nhất, như đao, binh khí bá đạo tuyệt đỉnh…”
Nghe Thái Hư Cổ Long nói toàn những thứ liên quan đến đạo, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại: “Vậy ngươi cho rằng ta nên luyện binh khí gì?”
“Luyện một thanh kiếm hay đấy”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Kiếm là binh khí mạnh mẽ, nếu được luyện từ Đại La Thần Thiết thì nhất định sẽ là thần binh nghịch thiên, có khả năng trảm thiên”.
“Không được”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xon, Diệp Thành mới khẽ lắc đầu.
“Vậy luyện một thanh đao đi”, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra gợi ý: “Đó là binh khí bá đạo tuyệt đỉnh, nếu như được luyện từ Đại La Thần Thiết và kết hợp với Bát Hoang Trảm của ngươi thì uy lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ”.
“Không được”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế lắc đầu.
“Luyện một cái lư tiên cũng là lựa chọn không tồi”, Thái Hư Cổ Long vẫn không từ bỏ: “Lư dưỡng bách kinh, kì đạo như phác, theo ta thấy cái này là thực dụng nhất, có thể dưỡng đại đạo lại có thể làm lò luyện đan, những linh dược luyện ra nhất định bất phàm”.