Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi đó, bên trong túi đựng đồ liên tiếp có đan dược bay ra tự nổ và được hắn hấp thu.
Lần này giao chiến với Thánh Vương hắn đã bị thương rất nặng, vết thương hầu như đến từ nguyên thần, diễn hoá thành đạo thương, cũng may có thiên lôi nên mới có thể làm lành vết thương, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì cũng phải cần một khoảng thời gian.
Đạo Chích vẫn ở bên cạnh hắn uống rượu, thi thoảng nấc lên đầy tiết tấu.
Trên cổ tinh Tử Tịch không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của Diệp Thành, cũng khiến Đạo Chích kích động đến mức phải ngẩng đầu nhìn, mũi liên tục hít hít, ngửi thấy một loại mùi khác biệt trong không khí.
Ngửi mãi, ngửi mãi, Đạo Chích liền đứng dậy đi theo mùi đó và đi tới một khu rừng sâu.
Rầm!
Không lâu sau đó, nơi mà Đạo Chích tới liền vang lên tiếng động dữ dội khiến cả tinh không rung chuyển.
Diệp Thành nhắm mắt trị thương cũng bị kinh động, hắn đột nhiên mở mắt, khoé miệng trào máu, vì vết thương quá nặng nên đến cả tiên luân thiên sinh cũng khó có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Diệp Thành đứng dậy, thấy Đạo Chích không có ở đây thì liền tế ra thần thức, bao trùm khắp một trăm nghìn trượng xung quanh.
Rầm!
Lại là một tiếng động mạnh vang lên truyền từ nơi xa xăm, động tĩnh không hề nhỏ khiến hai ngọn núi sụp đổ.
Nhờ tiếng động này mà Diệp Thành có thể tìm thấy chính xác bóng hình của Đạo Chích, hắn lập tức bay về hướng đó, đệ tử Huyền Tự quả nhiên không khiến hắn được yên tâm.
Không lâu sau đó, Diệp Thành liền dừng chân ở một hướng trong tinh không, hắn bước đi một vòng, ánh mắt dừng lại ở bên dưới, Đạo Chích không ở bên trên mà ở dưới mặt đất, không biết hắn ta làm gì mà tiếng động mạnh nối tiếp nhau, đến cả núi non cũng rung chuyển, sau đó là sụp đổ.
Diệp Thành cau mày, đôi mắt nheo lại nhìn xuống bên dưới, hắn ngửi ra âm khí từ dưới mặt đất.
Cổ mộ!
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn cũng đoán ra được vì sao Đạo Chích lại chạy tới đây, chắc chắn là đi đào mộ.
Rầm!
Khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì mặt đất rung chuyển, một bóng hình bước ra: “Cứu với”.
Đạo Chích bước ra, trong người ôm lấy một cây đèn cổ bằng đồng xanh, thân hình nhếch nhác thảm hại, vừa bò vừa chạy như thể đằng sau có người đuổi theo, và quả thực có thứ gì đó đuổi theo hắn, chính là một luồng tử khí.
Tử khí kia rất mạnh, lạnh thấu xương lại cổ xưa, để lại từng vết thương đẫm máu trên người của Đạo Chích, cung may Đạo Chích bỏ chạy nhanh nếu không thì đã bị tử khí kia tiêu diệt rồi.
Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức giơ tay với đầy tiên hoả hiển hiện, xoá đi tử khí đang đuổi theo Đạo Chích.
Lúc này Đạo Chích mới thoát hiểm, hắn thở dốc ngồi trên mặt đất, lau đi mồ hôi lạnh toát, lúc này mới bật cười nhìn cây đèn cổ bằng đồng xanh trong lòng và không quên hả hơi lau đi lau lại.
Diệp Thành nhìn xuống mặt đât,s hắn phát hiện dưới lòng đất có một ngôi mộ cổ, vả lại còn chôn cất một người rất mạnh, nếu không thì sao có thể có tử khí mạnh đến vậy, đến cả Đạo Chích cũng suýt mất mạng.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tiến lên phía trước Đạo Chích, chăm chú quan sát cây đèn cổ trong lòng Đạo Chích.
Cây đèn cổ kia thật sự bất phàm, chính là pháp khí khủng khiếp, bên trên khắc đầy phù văn cổ xưa, có lẽ vì trải qua thời gian dài nên trông nó còn toát ra khí tức mang theo bao bể dâu.
“Đồ tốt, hi hi hi”, Đạo Chích vẫn còn mải mê lau đèn cổ, cười giảo hoạt.
“Quay về”, Diệp Thành mắng chửi.
“Đừng mà, đây là bảo bối đấy”, Đạo Chích vội ôm cây đèn vào lòng.
“Đào mộ người khác là tổn hại âm đức, bên dưới chôn người có cả đại thần thông mà ngươi không sợ nhân quả sao?”
“Đừng mà, trước đó ta đã từng đốt tiền giấy rồi nên coi như ta mua nó đi”.
“Mua cái con khỉ”, Diệp Thành đoạt lại cây đèn cổ kia rồi quay người bay xuống dưới, Đạo Chích hô hào rồi cũng đi theo, cây đèn bằng đồng xanh kia thực sự là bảo bối.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn bay xuống mặt đất, dùng tiên hoả hộ thân, vì càng xuống thì âm khí càng nặng, cho dù là hắn cũng không dám coi thường, có thể thấy người trong ngôi mộ này ở kiếp trước mạnh đến thế nào.
Hắn không phản đối Đạo Chích đi tìm bảo bối nhưng hắn ta trộm mộ thì đó lại là việc làm tổn hại công đứ, trong cổ mộ luôn có một luồng sức mạnh dị thường, một khi phảm phải thì sẽ xảy ra những chuyện chẳng lành.
Diệp Thành đã đạt tới tu vi hiện tại và nhìn thấu rất nhiều điều dị thường, có rất nhiều chuyện trái với quy luật không thể nào giải thích, giống như người sống và người chết luôn có sợi dây nối nào đó, đặc biệt là người đã chết trong cổ mộ, dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng vẫn mang theo súc mạnh vô hình khó nói.
Đi xuống dưới lòng đất chừng tám mươi trượng thì Diệp Thành dừng chân.
Tốc độ của Đạo Chích cũng không chậm, hắn đi theo Diệp Thành và tròn mắt nhìn cây đèn cổ bằng đồng xanh trong tay Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn ngó lơ tên này, hắn lặng lẽ nhìn về phía trước, đó là cửa mộ rộng lớn, cổ xưa và rất nặng, khí tức xưa cũ hiển hiện, bên trên cánh cửa còn khắc đầy vân lộ nhìn rất khó hiểu.
Có điều, bên trên cánh cửa rộng lớn kia lại chỉ có một cái lỗ to, không cần nói cũng biết đó chính là cái lỗ do Đạo Chích gây ra.
Diệp Thành quay đầu sang nhìn Đạo Chích: “Cửa mộ có cấm chế phong ấn mạnh mẽ, ngươi cũng phá đi rồi”?