“Sao lại như thế, đã xảy ra chuyện gì”. Kim Ô Hoàng bừng bừng tức giận, mỗi một ngọc bài Nguyên Thần vỡ vụn, đại diện cho một người tộc Kim Ô bị chết, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.
“Không biết, nửa canh giờ trước đã như thế”. Trưởng lão trông coi Tổ Điện ngọc bài Nguyên Thần khúm núm nói: “Đều là các đệ tử và trưởng lão phái ra bên ngoài, trong đó còn có không ít hoàng tử”.
“Điều có thể khẳng định, đó là kẻ thù do thái tử gây ra”. Một trưởng lão phất tay tạo thành một màn nước: “Còn đây là hình ảnh hiện trường từ bên ngoài truyền đến, mỗi một tộc nhân bị giết, trên người đều treo một tấm vải trắng, bên trên có bảy chữ to, Ngô Hoàng nên nhìn kỹ”.
“Khốn khiếp!”. Kim Ô Hoàng lại nổi giận: “Truyền lệnh các đại phân các Kim Ô, điều tra cho bổn vương”.
Ông ta không nói phân các Kim Ô còn tốt, sau khi bốn chữ này nói ra, ngọc bài Nguyên Thần phía trên liền hưng phấn*, từng miếng từng miếng vỡ vụn, nhìn thấy liền con mẹ nó đau lòng.
* câu gốc giống như đánh/tiêm máu gà Trước đây ở quan niệm dân gian cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích.
“Là đại tộc ra tay với tộc Kim Ô ta sao? Lại giết chết nhiều người trong tộc như vậy trong cùng một thời gian”. Đại trưởng lão Kim Ô lạnh lùng nói: “Đây rõ ràng là nhằm vào tộc Kim Ô ta mà tới”.
“Báo... Báo!”. Đại trưởng lão Kim Ô chưa nói dứt lời, đã nghe tiếng hét từ bên ngoài, một người mặc áo đen bay vào, hạ xuống phủ phục trên mặt đất: “Ngô Hoàng, mấy đại phân các của tộc Kim Ô ta đã bị phá huỷ toàn bộ trong một khắc, các trưởng lão đệ tử tại phân các không ai sống sót”.
“Toàn bộ bị phá huỷ?”. Khắp điện đều là âm thanh khiếp sợ: “Đối phương đã điều động bao nhiêu cường giả”.
“Đây... Đây là hình ảnh truyền về…”. Người mặc áo đen kia bóp nát thẻ ngọc, hình ảnh đầy máu me, phân các Kim Ô sụp đổ, phía trên đống đổ nát đều là thi thể, trên mỗi một thi thể đều có một tấm vải trắng, trên mỗi tấm vải trắng đều có bảy chữ: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
“Truyền Kim Ô Vệ, truyền Kim Ô Vệ”. Kim Ô Hoàng tức giận rung trời, rít gào như một kẻ điên: “Bổn vương phải biết rằng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là bên nào đã động thủ với Kim Ô ta”.
“Kim... Kim Ô vệ đã đi điều tra rồi”. Người mặc áo đen lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
“Vậy truyền lệnh chín đại phân điện, triệu tập quân đội tu sĩ, truy tìm từng tấc một cho bổn vương”.
“Ngô Hoàng, vạn tộc đã ký hiệp định đình chiến, huy động quân đội tu sĩ bừa bãi, sợ là sẽ làm các tộc khác bất mãn”. Trưởng lão Kim Ô lập tức nói: “Huống hồ đại trận tự phong của chín đại phân điện đã mở ra, đang từng bước tự phong, lúc này triệu tập sợ là sẽ làm lỡ kế hoạch tự phong”.
“Lão phu cho rằng, trước tiên điều tra rõ rồi tính tiếp”. Đại trưởng lão Kim Ô nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu thật sự là chủng tộc khác quấy phá từ bên trong, cho dù liều mạng bỏ tự phong, chúng ta cũng phải khai chiến toàn diện với bọn chúng”.
“Tra, điều tra cho ta!”. Kim Ô Hoàng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng.
“Phụ hoàng!”. Tiếng gọi vang lên từ bên ngoài điện, lời còn chưa dứt, đã thấy một bóng người kim quang bay vào, nhìn kỹ chính là thái tử Kim Ô: “Động tĩnh lớn như thế đã xảy ra biến cố gì”.
“Nghiệt tử”. Thái tử Kim Ô còn chưa đứng vững, Kim Ô Hoàng đã tát hắn ta một cái, nổi giận nói: “Nếu không phải ngươi gây thù khắp nơi, tối nay tộc Kim Ô ta sao có thể tổn thất nghiêm trọng như thế”.
“Con... con? Gây thù hằn?”. Thái tử Kim Ô bị đánh ngớ người, nói chuyện cũng không rõ từ.
“Nhìn xem đi! Kẻ thù của ngươi, tặng phần quà lớn cho ngươi kìa”. Đại trưởng lão Kim Ô hừ lạnh một tiếng, tập hợp các hình ảnh truyền về cùng nhau, bày ra thành màn nước, treo ở trước người.
Thái tử Kim Ô liếc nhìn liền thấy tấm vải trắng trên người thi thể, cùng với bảy chữ to bằng máu đỏ tươi trên tấm vải trắng, thật là chói mắt: trách thì trách thái tử nhà ngươi!
“Cái này…”. Thái tử Kim Ô sửng sốt, ban đầu hắn ta cũng không biết những vụ giết người này đều là vì hắn ta, bộ mặt tức thì trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi, trông có vẻ còn tức giận hơn Kim Ô Hoàng.
“Ta sớm đã nói rồi, giết chóc không kiêng nể gì, tất sẽ gặp báo ứng”. Chúng trưởng lão đều hừ lạnh, nhìn chằm chằm thái tử Kim Ô, họ cũng là nghiến răng nghiến lợi, trong số những người tộc Kim Ô bị chết kia cũng có con cháu của bọn họ, nếu không phải thái tử Kim Ô gây thù hằn khắp nơi, bọn họ cũng sẽ không chết, so với những hung thủ kia, bọn họ càng muốn xé xác tên rác rưởi thái tử Kim Ô này.
Thái tử Kim Ô bị mọi người trách mắng như vậy, bộ mặt càng dữ tợn, có cảm giác bị người ta tính kế, hắn ta cực độ chán ghét loại cảm giác này, sát khí khủng bố, khó có thể ngăn chặn.
“Đủ rồi”. Kim Ô Hoàng thấy chúng trưởng lão nhằm vào thái tử Kim Ô, lúc này quát một tiếng lạnh lùng, thái tử Kim Ô dù sao cũng là con ông ta, bị nhằm vào như vậy, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện.
“Ông là người làm phụ hoàng ,cũng khó tránh khỏi trách nhiệm”. Tiếng quả của Kim Ô Hoàng càng dẫn đến nhiều tiếng trách mắng hơn, con trai ông vẫn sống tốt, còn nhà chúng ta thì sao? Con mẹ nó, toàn bộ đã bị giết!
“Các ngươi đang khởi binh hỏi tội ta sao?”. Sắc mặt của Kim Ô Hoàng nhất thời âm trầm.
“Chẳng lẽ không nên hỏi tội sao?”. Hai mắt chúng trưởng lão Kim Ô đều đỏ au, không khí trong đại điện cũng vì câu nói này mà trở nên cực kỳ nặng nề, không khí lưu động cũng ngưng lại.
“Phản rồi, thật sự là phản rồi”. Kim Ô Hoàng nổi giận, tiếng quát chấn động làm Tổ Điện Kim Ô rung động, ông ta là vua cao cao tại thượng của tộc Kim Ô, sự tồn tại cao nhất, hôm nay lại bị quát mắng như vậy, uy nghiêm bị khiêu khích, thân là vua của một tộc, làm sao có thể nhẫn nhịn!
Đối với tiếng rống giận của ông ta, chúng trưởng lão cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi đại điện.