Khốn kiếp!
Sự tĩnh lặng của đêm đen bị phá vỡ bởi tiếng hét giận dữ này.
Quân cứu viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông ầm ầm kéo đến chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông.
Nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ còn là đống đổ nát, cảnh tượng hoang tàn, xác chết ngổn ngang khắp đất trời, mặt đất toàn là máu, trên hư không dày đặc huyết vụ, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Đến muộn, thực sự đã đến muộn rồi.
Người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hét vang ầm trời, bọn họ ngựa không ngừng vó chạy tới nhưng khi đến nơi thì trận chiến đã kết thúc được một lúc, trên chiến trường ngoài thi thể thì chỉ toàn là máu, nào còn người đang chiến đấu nữa.
Giết!
Ngay lập tức, quân liên minh điện chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hợp nhất với nhau, người giẫm trên phi kiếm, người điều khiển chiến xa cổ, người cưỡi linh thú, người cưỡi mây lướt gió, hừng hực khí thế sát phạt về phía điện chính của Thanh Vân Tông.
Màn đêm yên tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Không bao lâu sau những tiếng như này đã vang vọng khắp đất trời, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương ùn ùn kéo đến, bao vây Thanh Vân Tông chật kín không một kẽ hở, lúc này bọn chúng đang tấn công dữ dội kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.
Nhìn ra xa, cả vùng trời đều bị thần hoa bao phủ, đao mang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, công kích trận pháp, công kích trận đồ dày đặc, chiến đấu trời long đất lở.
Có điều, tuy bọn chúng tấn công rất dữ dội nhưng cũng không thể lay chuyển kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.
Chậc chậc chậc!
Có tu sĩ đến xem chiến, nhìn thấy cảnh tượng hào hùng thế này thì bất giác tặc lưỡi cảm thán.
“Đây là trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?”, kẻ mạnh của nhà Tư Đồ nhẹ nhàng vuốt râu: “Lâu lắm rồi không thấy trận chiến nào lớn thế này”.
“Quyết chiến hay không ta không biết, nhưng trận chiến đêm nay thật sự rất kỳ lạ!”, cao thủ nhà Thượng Quan tặc lưỡi lắc đầu: “Tấn công phân điện đầu tiên phải phá truyền tống trận trước, ngay cả điều này mà người của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không biết sao? Ban đầu đang thuận lợi nhưng vì quân tiếp viện từ điện chính của Thanh Vân tới, thế là lại trở tay không kịp”.
“Đúng thế! Trận này không chỉ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông bị ảnh hưởng, mà chín phân điện lớn của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng bị ảnh hưởng, ba tông đều tổn thất nặng nề!”
“Đúng là cả ba bên đều tổn thất nặng nề, nhưng ta thấy Hằng Nhạc với Chính Dương bị tổn thất nhiều hơn chút”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Vì đợi viện binh mà gần như chín đại quân từ chín phân điện lớn của bọn họ đều liều mạng, chết gần hết!”
“Mà bọn họ lại không gắng gượng được đến khi quân tiếp viện tới, trận này thảm rồi đây!”
“Tấn công cho ta, không hạ được Thanh Vân thì không cần về nữa”, trên đại điện Hằng Nhạc, Doãn Chí Bình vẫn gào thét như một con chó điên.
“Đánh, đánh đến chết cho ta!”, trên đại điện Chính Dương Tông, Thành Côn cũng như Doãn Chí Bình, gầm thét rung chuyển đại điện, cũng rống lên như con chó điên.
“Chưởng giáo, trận chiến đêm nay thất bại một cách hơi khó hiểu!”, phía dưới có một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Nếu truyền tống trận của một hai phân điện không phá được thì có thể hiểu, đằng này hư không truyền tống trận của cả chín phân điện đều không bị phá huỷ, khả năng không phải trùng hợp!”
“Vậy thì điều tra cho ta”, Thành Côn gầm lên: “Điều tra thật kỹ, ta muốn biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc điều gì khiến cho Chính Dương Tông thất bại một cách thảm hại thế này!”
Cho đến giờ phút này, ông ta cũng không muốn chấp nhận sự thật rằng bọn họ đã thua một cách thảm hại.
Mười tám điện đấu với chín điện, mặc dù bọn họ đã đánh được chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, nhưng chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cũng bị tổn thất nặng nề, hơn nữa từ một góc độ nào đó thì bọn họ còn tổn thất nhiều hơn Thanh Vân Tông.
Đây là một thất bại, một thất bại thảm hại.
Quan trọng nhất là đã làm lớn đến như vậy, ủ mưu bàn tính biết bao nhiêu ngày, nhưng lại đổi lấy một cái kết thế này, ông ta làm sao có thể từ bỏ?
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên này, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương vẫn đang tấn công kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông, hơn nữa còn nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên bọn họ càng tấn công ác liệt hơn.
Nhìn những đòn tấn công dồn dập, vẻ mặt phía Công Tôn Trí trong đại điện của Thanh Vân Tông cực kỳ khó coi.
“Nằm trong dự đoán”, Thanh Vân Lão Tổ nhìn ra bên ngoài, không khỏi hít sâu một hơi: “Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì đại quân của các phân điện đều bảo vệ được hư không truyền tống trận, nếu không có quân tiếp viện của điện chính thì tỷ lệ thương vong của Thanh Vân Tông chúng ta còn nhiều hơn nữa”.
“Ta không nghĩ là đại quân các phân điện bảo vệ được hư không truyền tống trận”, một lão tổ khác của Thanh Vân Tông vuốt râu: “Ta có cảm giác ai đó đang âm thầm giúp đỡ chúng ta”.
“Ta cũng vậy”, một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Cảm giác của ta là một thế lực nào đó đang âm thầm điều khiển trận chiến này, mục đích là khiến cho cả ba tông đều thảm bại”.
“Dù thế nào, hiện tại lực lượng của cả chín phân điện lớn vẫn đang được bảo toàn”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị: “So với chúng ta, Hằng Nhạc và Chính Dương còn tổn thất nặng nề hơn nhỉ?”
“Doãn Chí Bình, ngươi thật đáng hận”, Công Tôn Trí đập một chưởng vỡ tan chiếc ghế bên cạnh.
“Bây giờ truy cứu những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì”, Thanh Vân Lão Tổ trầm giọng bảo: “Ta dám khẳng định phía lão già Thông Huyền không biết những việc làm này của Doãn Chí Bình, nếu không cũng không liên hợp với Chính Dương Tông đánh chúng ta”.
“Vậy nên muốn giải quyết tình hình khó khăn hiện nay, trọng tâm vẫn là Hằng Nhạc Tông”, Thanh Vân Thượng Nhân lên tiếng.
“Vậy thông báo cho nội gián của Hằng Nhạc, bẩm báo chuyện đêm nay cho phía Thông Huyền, nếu bọn họ biết chắc chắn sẽ lệnh cho Doãn Chí Bình rút quân, nếu Hằng Nhạc rút quân, chỉ dựa vào một mình Chính Dương Tông thì rất khó công phá được kết giới hộ sơn của chúng ta”.
“Thật bực bội”, Công Tôn Trí lạnh lùng nói, sát khí đằng đằng: “Từ khi Thanh Vân thành lập đến nay, ta chưa chịu tổn thất lớn thế này bao giờ”.