Tiếng ầm ầm chấn động cả bầu trời, hòa vào với tiếng chém giết, máu tươi ngập trời, rung chuyển cả trời đất.
Tiếng hét vang lên, một Đại Thánh tộc Côn Bằng bị chém, cơ thể nổ tung.
Lúc này Đại Thánh Xích Diễm bị thương, một Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng suýt thì bị chém trúng.
Một Đại Thánh Côn Bằng đã bị tiêu diệt, ba Đại Thánh, ba Âm Minh tử tướng lập tức vây quanh Đại Thánh thứ hai của Côn Bằng, trận thế sáu chọi một, có thể biết trước được kết cục rồi, vị Đại Thánh đó bị đánh thành tro bụi.
Ở một bên khác, cấp Thánh Vương của khu mỏ Côn Bằng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn dưới sự trấn áp tuyệt đối.
Các cường giả đỉnh cao đều bị tiêu diệt, tiếp theo chính là đơn phương tàn sát, khu mỏ Côn Bằng ngay cả một vị Thánh Vương cũng không có, làm sao có thể ngăn được một đám cường giả cấp Đại Thánh và Thánh Vương chứ.
Cảnh tượng càng trở nên khốc liệt, từng bóng người biến thành vũng máu, máu chảy thành sông.
Đại Thánh Xích Diễm và các Thánh Vương cũng bắt đầu vơ hết những món đồ béo bở, dốc hết sức lao vào mỏ, không lấy thì uổng lắm, xong việc còn lấy được tiền công, “thù lao” vụ này kiếm bộn nha.
Hai đội còn lại cũng lần lượt thắng lớn, Đại Thánh và các Thánh Vương của Côn Bằng đều bị diệt, đám tôm tép còn lại, ngoài những người đã chạy thoát ra ngoài thì đều bị chôn vùi trong khi mỏ, có thể nói đây là núi xác biển máu.
Nhanh chóng lùi chạy đi! Đại Thánh Xích Diễm ra lệnh, ông ta là người đầu tiên chạy ra khỏi khu mỏ, thoáng chốc đã biến mất.
Mặc dù trong khu mỏ vẫn còn rất nhiều quặng chưa được khai thác nhưng mọi người đều biết đây là nơi khá rắc rối, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ thì không cần phải chờ nữa. Mặc dù truyền tống trận bị phá hủy, nhưng tộc Côn Bằng hoàn toàn có thể cứu họ từ bên ngoài, nếu một khi bị bao vây, kết cục sẽ rất thê thảm.
Người của Xích Diễm không dám lề mề, ai cũng bay ra khỏi khu mỏ, dùng trận đài truyền tống rút lui.
Thế nhưng có người vẫn còn đang vơ vét khoáng sản và bảo vật, chạy loạn trong khu mỏ, không cần nói, người đó chính là Diệp Thành, dùng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân, bao nhiêu người đến cũng không thể ngăn hắn được.
Đây là bảo vật thiên nhiên, là bảo vật không có chủ, dĩ nhiên hắn sẽ không khách sáo mà liều mạng đi nhặt về rồi.
“Chán sống rồi à?”, Sát Phá Thiên lướt ngang qua truyền âm nói: “Nhanh chóng rời khỏi đây”.
“Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sai”, Diệp Thành phất tay, sau đó lại chui vào một khu mỏ.
Sát Phá Thiên không nói thêm lời nào nữa, bay thẳng lên hư không chạy ra khỏi khu mỏ, sử dụng trận đài truyền tống, thoáng chốc đã biến mất, những người khác cũng thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong khu mỏ rộng lớn, ngoại trừ núi xác biển máu ra, chỉ còn lại một mình Diệp Thành là người sống, hắn đi tới đâu bất kể là túi chứa đồ hay mảnh vỡ pháp khí, tất cả đều chui vào túi của hắn.
“Ta nói này, tên nhóc ngươi để ta ra ngoài giúp một chút đi”, Viêm Long trong Hỗn Độn Đỉnh thức dậy, nhảy lên nhảy xuống, gã rất thích làm chuyện này, chỉ nhìn thôi thì ngứa tay ngứa chân lắm.
“Thành thật đợi đi!”, Diệp Thành dĩ nhiên sẽ không thả gã ra, cường giả tộc Côn Bằng có thể đánh đến bất kỳ lúc nào, hắn không muốn Viêm Long xảy ra chuyện, một mình hắn vơ vét là đủ rồi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới cấp tốc chạy ra khỏi khu mỏ, quả thật là chẳng có đồ gì tốt cả.
Hắn rời đi rồi, nhưng để lại một tấm vải trắng khổng lồ, dài mấy trăm trượng thả dọc xuống từ trên trời, trên đó có khắc bảy chữ lớn đẫm máu: Có trách thì trách thái tử nhà các ngươi.
Tình hình hai khu mỏ khác cũng giống như bên này, tám vải trắng được thả dài xuống từ trên trời.
Nhìn xuống trời đất, ba khu mỏ như “được” máu rửa sạch, đập vào mắt người khác đều là máu, xác chết khắp nơi, cảnh tượng chấn động, thấy mà giật mình, vốn dĩ là một khu mỏ nhưng lại giống như địa ngục.
Rất nhanh, cường giả tộc Côn Bằng kéo đến bao vây từ khắp nơi, từ xa đã nhìn thấy tấm vải trắng thả dài từ trên trời xuống và bảy chữ bắt mắt trên tấm vải đó: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
“Khốn nạn!”, cường giả Côn Bằng lao vào như thủy triều nhưng cảnh tượng trong khu mỏ lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Người chạy đến xem cũng đã tụ lại từ bốn phía, chưa nói một câu nào mà đã nhìn thấy tấm vải dài cả trăm trượng từ đằng xa, cũng hơi sửng sốt: “Sao chữ này nhìn quen thế nhỉ?”
“Không cần đoán nữa, kẻ thù do thái tử Côn Bằng gây chuyện dẫn tới đấy”, người xung quanh đều xì xầm: “Có kẻ thù tìm đến tận cửa giống thái tử Kim Ô, liên lụy đến người trong tộc”.
“Chẳng lẽ lại là đám người đánh Kim Ô lúc trước, nét chữ này rất giống”.