Giây phút sau đó có từng luồng mây và sương u ám cuộn trào, cuốn theo sức mạnh tịch diệt, choán lấp thiên địa, mỗi một luồng sức mạnh đều lạnh thấu xương và nặng như núi non, trấn áp cả tinh không khiến tinh không rung chuyển.
Diệp Thành đột nhiên biến sắc, áp lực của biển âm sương kia quá mạnh, trong chốc lát còn có thể khiến hắn hoá thành tàn tro.
Bên trong cơ thể đạo thân Kiếm Thần có tiên quang bay ra, hoá thành cả biển tiên quang, trong đó còn có đạo tắc đan xen.
Biển âm minh bị biển tiên quang chặn lại, cả hai người cùng thôn tính lẫn nhau, và không ngừng bị đối phương tiêu diệt cho tới khi biến mất khỏi thiên địa này, sự đối kháng về đạo không phân cao thấp.
“Tướng Vực, đừng tỏ thái độ như vậy”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh.
“Trải qua bao nhiêu thăng trầm, thần thoại quả nhiên vẫn là thần thoại”, trong không gian âm u vang lên giọng nói lạnh lùng cô tịch, không mang theo chút tình cảm nào như thể truyền từ thời đại cổ xưa khiến tinh không rung chuyển.
“Ngàn năm không gặp, dùng con thuyền này đẩy ta ra bên ngoài sao?”
“Muốn gặp ta thì để bản thể tới”.
“Không biết cảnh tượng này đã đủ chưa?”, đạo thân Kiếm Thần phất tay huyễn hoá ra một màn nước, bên trong màn nước hiện lên cảnh tượng đẫm máu Thiên Ma xâm lược Đại Sở.
“Thiên Ma”, chỉ nghe thấy trong không gian tăm tối vang lên tiếng nói khe khẽ.
“Không ngờ là giết cả Đại Đế”, hồi lâu, bên trong không gian mới vang lên giọng nói, Diệp Thành chợt cảm thấy có một đôi mắt cô tịch lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đó đến từ Âm Minh Tinh.
“Thần Tướng cái thế, ngươi nợ hắn một mạng”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm nói.
“Hắn có tư cách gặp ta”, lớp sương u ám dần lui đi để lộ ra con đường rộng lớn.
Đạo thân Kiếm Thần nhấc chân dẫn theo Diệp Thành đi vào Âm Minh Tinh.
Bên trong Âm Minh Tinh màn sương âm u bao phủ, đó chính là vùng đất âm minh au ám, cây cỏ không sinh trưởng, giống như vùng đất chết, không ngửi thấy bất cứ mùi sinh khí nào, có chăng cũng chỉ là sự tử tịch đến lạnh băng.
Diệp Thành đi bên cạnh đạo thân Kiếm Thần, đôi mắt nheo lại nhìn tứ phương.
Trên vùng đất u ám này không thấy một bóng người nào, thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là quan tài, số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn tóc gáy, số lượng quan tài nhiều như vậy chỉ nhìn thôi cũng thấy đủ thê thảm rồi.
Diệp Thành bất giác tính toán, sử dụng bí thuật chu thiên diễn hoá.
Điều khiến hắn vui mừng đó là trong tinh không này có người chuyển kiếp, vả lại số lượng không hề ít.
Có điều, hắn không đi tìm luôn vì đây là địa bàn của Thần Tướng, từ cuộc trò chuyện ý tứ giữa Thần Tướng và đạo thân Kiếm Thần trước đó hắn dễ dàng nhận ra Thần Tướng có cấp bậc ngang hàng với bản thể của Kiếm Thần.
Có thể ngang hàng với Kiếm Thần chứng tỏ không phải vừa, nên biết rằng bên cạnh hắn không phải là bản thể của Kiếm Thần mà chỉ là đạo thân của Kiếm Thần, nếu như khai chiến thì chắc chắn đạo thân không phải là đối thủ của ông ta.
Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự hiểu ra những gì mà đạo thân Kiếm Thần nói trước đó, tinh vực u ám này có sự kế thừa đáng sợ, không được quá cao ngạo, Chư Thiên Vạn Vực thực sự rộng lớn, cũng có rất nhiều sự tồn tại ngang hàng với Chư Thiên Kiếm Thần, lại có rất nhiều thế lực mà Chư Thiên Kiếm Thần không dễ đụng tới, ví dụ như cấm khu.
Cả hai người bay lên một ngọn núi cao tám nghìn trượng.
Trên đỉnh núi có một bóng người đang đứng quay lưng lại với bọn họ, người này mặc áo giáp cổ xưa, toàn thân toát lên tử khí, có cả ánh sáng âm minh đan xen, Diệp Thành không hề tìm thấy bất cứ sinh khí nào từ trên người ông ta.
Ông ta chính là Thần Tướng, vị vương của Âm Minh tinh, không biết đã đứng đây bao lâu rồi mà trên đầu toàn bụi trần, ông ta giống như xác chết, vả lại còn là một xác chết cổ xưa.
Thế nhưng áp lực của một người giống như xác chết ấy lại khiến Diệp Thành cảm thấy không hề kém so với Kiếm Thần.
Cơn gió lạnh thổi tới khiến Thần Tướng quay người.
Đúng như Diệp Thành nghĩ, đôi mắt Thần Tướng đờ đẫn, thậm chí là trống rỗng, trông không khác gì với thi thể hay hình nộm biết đi, hình thái này giống hệt với Âm Minh Diêm La Vương của Đại Sở.
Tướng Thần quay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, mặc dù đôi mắt trống rỗng nhưng lại khiến toàn thân Diệp Thành lạnh toát như thể một nửa cơ thể của Diệp Thành đã rơi xuống Cửu U, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trong phút chốc tỉnh táo, Diệp Thành vội tiến lên trước chắp tay cúi người: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.
“Chư Thiên Vạn Vực cuối cùng cũng xuất hiện một thánh thể đáng ngạc nhiên hơn cả Đế Hoang”, Tướng Thần không lên tiếng nhưng lại nói với giọng vang dội, không tìm thấy rõ ngọn nguồn, như thể phát ra từ cửu u.
“Tiền bối quá khen rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Lục Đạo là thế nào với ngươi?”, Thần Tướng quay đầu lại, đôi mắt vô hồn nhìn huyền thương ngọc giới trên tay Diệp Thành, giọng nói vang vọng xa xăm.
“Là tổ tiên của vãn bối”, Diệp Thành đáp.
“Ông ta còn tại thế không?”, câu nói này cảu Thần Tướng mang theo một chút tình cảm quan tâm.
“Cái này thì...”, Diệp Thành ho hắng, trước đó đạo thân Kiếm Thần không chỉ cho hắn phải trả lời câu này.
“Lục Đạo là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, dù là hậu nhân của ông ta thì cũng không bằng ông ta còn tại thế”, đạo thân Kiếm Thần thản nhiên, “nếu như ông ta còn tại thế thì sẽ có một ngày tìm tới ngươi”.
“Ngươi dẫn hắn tới tìm ta có việc gì?”, Thần Tướng hỏi.
“Đã biết rồi thì hà tất phải hỏi nhiều”, đạo thân Kiếm Thần lạnh lùng đáp.
“Ta cũng không có cách nào”, Thần Kiếm quay người cứng ngắc, “hắn đã phạm tới quá nhiều cấm kị”.
“Vãn bối chỉ muốn khơi dậy kí ức của người chuyển kiếp ở Đại Sở rồi một ngày nào đó vãn bối sẽ đưa bọn họ về quê hương Đại Sở, mong tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành vội tiến lên trước một bước, giọng nói mang theo hi vọng.
Có điều Diệp Thành đâu biết rằng việc mà đạo thân Kiếm Thần và Thần Tướng nói hoàn toàn không phải việc mà hắn nói, đạo thân Kiếm Thần có điều muốn che giấu còn hắn thì không hề hay biết.