Không thể phủ nhận sau khi nghe ổ Tam Thông nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
Lúc này, đặc biệt là nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang, nếu không phải Diệp Thành hùng dũng đa tài đa mưu thì Viêm Hoàng hiện giờ chẳng phải vẫn còn đang loạn lạc sao.
Về điểm này thì nguyên Viêm Hoàng Thánh Chủ Chung Quy cảm nhận rõ ràng nhất, hiện giờ ông ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng một mình Diệp Thành chiến đấu với mình, đó là trận đại chiến đánh đổi bằng cả Viêm Hoàng và Thiên Hoàng, là một tiền bối, ông ta vẫn phải kinh ngạc trước khả năng của Diệp Thành, là một tiền bối của Viêm Hoàng, ông ta rất vui mừng vì trong nội bộ có một người với tiềm lực mạnh mẽ như Diệp Thành.
Không chỉ bọn họ mà Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hân hoan thấy rõ.
Bọn họ từng là những người có thân phận tôn quý của Hằng Nhạc Tông, bọn họ rời khỏi Hằng Nhạc cũng vì Doãn Chí Bình nhưng đa phần còn vì Diệp Thành hoặc có thể nói ngay từ đầu bọn họ vẫn đánh giá cao Diệp Thành và hi vọng hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.
Hiện giờ xem ra lựa chọn của bọn họ là chính xác, ngay từ đầu bọn họ đã coi trọng Diệp Thành, hắn quả thực có tài thống soái bẩm sinh, có khí thế và khả năng quan sát mà một người thống soái nên có.
Hôm nay vào ngay thời khắc này mọi tố chất mà hắn thể hiện đã chứng minh điều đó. Những tu sĩ của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc cũng như nhà họ Hùng tề tựu lại với nhau chẳng phải vì Diệp Thành sao? Vì sự tồn tại của hắn mà có thể khiến cho bọn họ có thêm động lực chiến đấu.
Nếu như một người lựa chọn Diệp Thành thì đó có thể là vận khí, hai người lựa chọn Diệp Thành thì có lẽ đó là trùng hợp, nhưng ba người? Bốn người thì sao? Một tông tông, một phái, một thế gia, bao nhiêu người cùng lựa chọn Diệp Thành như vậy thì đó không phải là chuyện vận may hay trùng hợp nữa mà đó chính là sự tin tưởng và kì vọng.
“Mọi người như vậy khiến ta cảm thấy hơi ngượng đấy”, bị bao nhiêu người nhìn như vậy, Diệp Thành bất giác ho hắng.
“Giả bộ được đấy”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt lênt iếng.
“Được rồi, giờ bắt đầu phân nhiệm vụ thôi”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn để cho tấm địa đồ lơ lửng giữa không trung, không ngừng chỉ vào địa đồ và nói: “Chung Quy, Chung Giang, lão tổ nhà họ Tô, Phụng Trĩ, Hồng Loan, Sở Linh Ngọc, Hắc Bào, Cảnh Giang, hôm nay mọi người dùng thân phận mà mình đang mang dẫn những người nên dẫn đi kết hợp với đại quân của từng phân điện của Chính Dương Tông”.
“Ấy, sao lại không có ta?”, Bạch Dịch điện chủ của phân điện thứ chín lên tiếng: “Ta vào vai Thương Hình sao lại không để cho ta đi?”
“Tiền bối không cần phải đi, ta thay tiền bối diễn vai Thương Hình”, Diệp Thành cười đáp.
“Đừng mà, ta còn phải chuẩn bị cho một trận càn quét nữa”.
“Không vội, ta còn chưa nói xong”, Diệp Thành tiếp tục: “Sau khi chúng ta dẫn quân rời đi, đại quân của Viêm Hoàng sẽ nhanh chóng tiến vào chín phân điện để phòng thủ, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào”.
Nói rồi, Diệp Thành đem mười mấy miếng ngọc giản đưa cho nhóm người phía Cổ Tam Thông: “Bên trong ngọc giản chính là những thế lực phụ thuộc của Thanh Vân Tông, đương nhiên đều là những gia tộc vô cùng ác độc, đợi chúng ta đánh tan chín phân điện của Thanh Vân Tông thì không cần phải nghĩ nhiều cứ thế tấn công diệt trừ những gia tộc này với tốc độ nhanh nhất có thể”.
“Xem ra ngươi đã quyết dẹp bằng Thanh Vân Tông rồi”, nhận lấy ngọc giản, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và nhóm người phía Bạch Dịch đều tặc lưỡi.
“Ta dám nói chúng ta diệt xong những gia tộc này thì Thanh Vân Tông nhất định sẽ đem món nợ này tính hết cho Chính Dương Tông và Doãn Chí Bình”.
“Nói trắng ra thì chính là chúng ta giết người có người nhận tội cho”.
“Đây cũng chính là là sự chuẩn bị của chúng ta cho sau này”, Diệp Thành cười đáp: “Đánh tan Thanh Vân Tông có nghĩa là phá vỡ thế cân bằng của tam tông, Thanh Vân Tông muốn tồn tại tiếp thì nhất định phải cầu cứu và kết liên minh với các bên, tới lúc đó Hằng Nhạc Tông đã bị chúng ta đoạt đi từ trước sẽ chính là đồng minh của bọn họ”.
“Cũng đúng”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Sau đêm nay e rằng Thanh Vân Tông sẽ rất hận Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông mà Doãn Chí Bình thống soái, còn chúng ta diệt Doãn Chí Bình đoạt Hằng Nhạc Tông nhưng bọn họ không những không có lí do hận chúng ta mà ngược lại cảm ơn chúng ta mới phải”.
“Tới lúc đó Thanh Vân Tông bị thiệt hại nhưng buộc phải liên kết với chúng ta để đối đầu với Chính Dương Tông”.
“Nói vậy thì thế cục của Nam Sở lại bắt đầu cân bằng lại rồi”.
“Đánh một gia tộc rồi liên kết với gia tộc này để xử lý gia tộc khác, chiêu này cao minh đấy”, mọi người đều tặc lưỡi.
“Chẳng còn cách nào khác, là Doãn Chí Bình muốn pháp vỡ thế cân bằng, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm con đường cho riêng mình mà thôi”, Diệp Thành cười nói: “Có điều sự hỗn loạn này lại tạo cho chúng ta cơ hội tốt”.
“Vậy đêm nay Doãn Chí Bình sẽ tới quan sát trận chiến hỗn loạn này chứ?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn sang Diệp Thành.
“Không đâu, theo như sự hiểu biết của vãn bối thì đêm nay hắn sẽ ở đại điện của Hằng Nhạc Tông thưởng rượu và ăn những món ăn cao lương mĩ vị, hai tay ôm hai mĩ nữ, vừa thưởng rượu vừa nghe tin tức báo về”.
Chung Ly lên tiếng: “Chúng ta dẫn người của hắn đi đại chiến, nếu hắn đi thật thì nhất định sẽ phát hiện ra, mà một khi hắn hạ lệnh thu hồi binh mã thì mọi thứ chúng ta chuẩn bị đều đổ sông đổ bể”.
“Tiền bối yên tâm, cho dù hắn đi thì mệnh lệnh của hắn cũng không có tác dụng đâu”, Diệp Thành cười thần bí: “Người của hắn đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh, đã đi rồi mà còn muốn rút về, không có cơ hội đâu”.
“Theo như ngươi nói thì nếu như Thành Côn đi mệnh lệnh của ông ta cũng không có tác dụng sao?”
“Yên tâm, mệnh lệnh của hai cũng thế cả thôi”, Diệp Thành vẫn thần bí như thế.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhướng mày.
Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại nói vậy nhưng bọn họ lại tin Diệp Thành vô điều kiện vì người thanh niên trước mặt bọn họ chưa bao giờ xuất chiêu theo lẽ thường, hắn dám nói như vậy có nghĩa là hắn đã có tính toán từ trước.
“Vậy thì còn có một việc cuối cùng nữa”, thấy mọi người trầm ngâm, Diệp Thành lại tiếp lời: “Trong số những người mà mọi người dẫn đi cho dù là người của Thị Huyết Điện, Thanh Vân Tông hay Chính Dương Tông hoặc người của Doãn Chí Bình thì đều bắt bọn họ phải mặc áo choàng đen, che kín mít tránh các thế lực tình báo nhận ra sẽ gây bất lợi, thận trọng một chút vẫn hơn”.
“Cái này thì ta hiểu”, tất cả cười đáp: “Mặc áo bào đen thì mẹ kiếp, biết ai là ai?”
“Được rồi, thời gian cấp bách, tận dụng thời gian triệt để bắt đầu khai chiến”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn vươn vai thật dài.
“Vậy thì hôm nay nhất định phải chiến một trận máu lửa rồi”, mọi người lần lượt đứng dậy, người nào người nấy khí thế sục sôi, dù sao cũng chẳng phải là người của mình, chẳng có gì phải xót, quan trọng nhất đó là cảm giác đứng chỗ tối đánh người thế này quả thực sảng khoái.
Không lâu sau đó, từng bóng người bước ra khỏi địa cung, thông qua Truyền Tống Trận trong hư không trở về phân điện của mình, chuẩn bị cho một cuộc triệu tập binh mã và chờ đợi tối đến bắt đầu giaoc hiến.
Phù!
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.
Hắn không rời đi luôn mà đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về từng hướng như thể đang tính toán kế hoạch tiếp theo vả lại còn là kế hoạch to lớn.
Không lâu sau đó bên trong địa cung rộng lớn có bóng người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh.
“Ngươi muốn đi đánh trận sao?”, Sở Linh tiến lên trước nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lâu.
“Đúng vậy, ta sắp ra chiến trường rồi, có gì thưởng cho ta sao?” Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười.
“Có đấy”, Sở Linh cũng cười sau đó cô phất tay lấy ra một tấm áo giáp đưa cho Diệp Thành.
“Đồ thê tử đưa ta phải nhận rồi”, Diệp Thành toét miệng cười nhận lấy tấm áo giáp, ánh mắt sáng lên vì hắn nhìn ra sự bất phàm của tấm áo giáp này.
“Đây là hỗn thiên chiến giáp, là vật mà ta tìm thấy được khi tu luyện ở chiến trường cổ xưa”, Sở Linh mỉm cười cầm tấm áo giáp rồi giúp Diệp Thành mặc lên người, trông cô giống như một thê tử hiền lành tiễn đưa phu quân lên đường ra chiến trường vậy.
Không thể phủ nhận sau khi mặc tấm áo giáp này lên trông Diệp Thành như một tướng quân vậy, thân hình vững chãi, mái tóc đen như dòng thác đổ, không có gió mà tự tung bay.
“Lần nào cũng khiến ta lo lắng”, Sở Linh ôm Diệp Thành từ phía sau, khuôn mặt áp lên tấm áo giáp lạnh băng kia như thể cô có thể thông qua tấm áo giáp và cảm nhận được nhiệt độ trên phần lưng của người thanh niên trước mặt mình.
Diệp Thành cười ôn hoà: “Ta sẽ mặc nó để chinh chiến thiên hạ, đợi tứ hải bát hoang thái bình, đợi cửu thiên thập địa không còn hỗn loạn thì nàng sẽ không phải lo lắng cho Diệp Thành ta nữa”.