*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phụt!
Chẳng mấy chốc, đầu một lão già đã bị một nhát kiếm chém bay.
Phụt!
Hai lão già còn lại còn chưa kịp lùi về sau, một người đã lại bị chém, người cuối cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.
“Chạy đi đâu?”
Diệp Thành đột ngột chém ra một nhát, chặt đứt cánh tay lão ta, Bát Hoang Quyền được tung ra khiến ông ta suýt nữa nổ banh xác tại chỗ, khi rơi xuống thì bị Diệp Thành túm lại.
“Nói, sao các ông nhìn ra ta là Tần Vũ?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi ông ta.
Điều hắn muốn làm rõ nhất bây giờ chính là vấn đề này, nếu không mỗi lần tới một toà thành đều bị nhận ra, có trời mới biết đến ngày nào hắn mới có thể đột phá vòng vây.
Cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, lão già lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi… Ngươi giết tam công tử, dính máu của hắn, nhà họ Dương dựa vào điều này để làm phép, tạo chú ấn trên người ngươi”.
“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia huyết sắc, hắn vung tay ném ông ta bay đi.
Keng! Ùng!
Diệp Thành lập tức lấy kiếm Xích Tiêu ra, Đại La Thần Đỉnh cũng được gọi ra, lơ lửng trên đầu hắn. Diệp Thành nhắm chuẩn một hướng, khí huyết toàn thân dâng lên, sát phạt tới như một đạo thần quang.
Ầm! Đùng đoàng!
Giờ phút này, hư không bị một lực lớn nghiền ép, bởi vì có quá nhiều người tới.
Ở phía Đông, một lão già mặc áo bào tím điều khiển sư tử Xích Diệm xông đến, phía sau là một đoàn người kéo theo.
Ở phía Tây là một bà lão mặc áo choàng đen, chân đạp tường vân mà đến, phía sau cũng có rất nhiều người điều khiển Thần hồng đến cùng.
Ở phía Bắc, một người trung niên mặc áo choàng tím điều khiển xe chiến cổ, phía sau lại có từng chiếc xe chiến theo sau, trên mỗi chiếc xe đều có năm người, ai cũng sát khí đằng đằng.
Ở phía Nam, một thanh niên ba mắt giẫm trên vân hải huyết sắc bay tới, phía sau cũng có rất nhiều người, khí thế ngút trời.
“Ôi mẹ ơi”, rất nhiều người từ thành cổ Đông Dương chạy tới xem náo nhiệt, thấy thế trận hùng hổ này thì đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Người kia là Tần Vũ à?”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành – người đang vội vàng chạy về hướng Đông.
Phụt!
Chẳng mấy chốc, đầu một lão già đã bị một nhát kiếm chém bay.
Phụt!
Hai lão già còn lại còn chưa kịp lùi về sau, một người đã lại bị chém, người cuối cùng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại.
“Chạy đi đâu?”
Diệp Thành đột ngột chém ra một nhát, chặt đứt cánh tay lão ta, Bát Hoang Quyền được tung ra khiến ông ta suýt nữa nổ banh xác tại chỗ, khi rơi xuống thì bị Diệp Thành túm lại.
“Nói, sao các ông nhìn ra ta là Tần Vũ?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi ông ta.
Điều hắn muốn làm rõ nhất bây giờ chính là vấn đề này, nếu không mỗi lần tới một toà thành đều bị nhận ra, có trời mới biết đến ngày nào hắn mới có thể đột phá vòng vây.
Cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, lão già lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi… Ngươi giết tam công tử, dính máu của hắn, nhà họ Dương dựa vào điều này để làm phép, tạo chú ấn trên người ngươi”.
“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia huyết sắc, hắn vung tay ném ông ta bay đi.
Keng! Ùng!
Diệp Thành lập tức lấy kiếm Xích Tiêu ra, Đại La Thần Đỉnh cũng được gọi ra, lơ lửng trên đầu hắn. Diệp Thành nhắm chuẩn một hướng, khí huyết toàn thân dâng lên, sát phạt tới như một đạo thần quang.
Ầm! Đùng đoàng!
Giờ phút này, hư không bị một lực lớn nghiền ép, bởi vì có quá nhiều người tới.
Ở phía Đông, một lão già mặc áo bào tím điều khiển sư tử Xích Diệm xông đến, phía sau là một đoàn người kéo theo.
Ở phía Tây là một bà lão mặc áo choàng đen, chân đạp tường vân mà đến, phía sau cũng có rất nhiều người điều khiển Thần hồng đến cùng.
Ở phía Bắc, một người trung niên mặc áo choàng tím điều khiển xe chiến cổ, phía sau lại có từng chiếc xe chiến theo sau, trên mỗi chiếc xe đều có năm người, ai cũng sát khí đằng đằng.
Ở phía Nam, một thanh niên ba mắt giẫm trên vân hải huyết sắc bay tới, phía sau cũng có rất nhiều người, khí thế ngút trời.
“Ôi mẹ ơi”, rất nhiều người từ thành cổ Đông Dương chạy tới xem náo nhiệt, thấy thế trận hùng hổ này thì đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Người kia là Tần Vũ à?”, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành – người đang vội vàng chạy về hướng Đông.