Nhưng cảnh tượng kỳ dị lúc trước lại xuất hiện, nhát kiếm của Diệp Thành cường hãn nhưng cơ thể người áo đen lại trở nên hư ảo, kiếm của hắn xuyên qua cơ thể ông ta, đâm vào không khí.
“Chắc chắn là hư ảo”, Diệp Thành kinh ngạc, đột nhiên lui về phía sau.
Người mặc đồ đen vung tay lên, đầu ngón tay có sấm sét và kiếm khí bao quanh, chỉ vào Diệp Thành đang nhanh chóng lùi lại.
Phụt!
Máu vàng bắn tung toé, Thánh thể bá đạo của Diệp Thành mỏng manh yếu ớt như tờ giấy trắng, lập tức bị xuyên thủng.
Lục mạch thần thông!
Diệp Thành đứng lại, phun ra một ngụm máu.
Keng!
Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững thì một đạo thần mang đã bắn tới, sấm sét bao quanh thần mang, uy lực vô song có thể xuyên thủng mọi thứ, chưa bị đánh trúng Diệp Thành đã thấy linh hồn đau đớn.
Thần Thương!
Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt, vì thần thông nghịch thiên mà ông ta thi triển chính là bí thuật chuyên tấn công linh hồn.
Trong tích tắc, đầu mày của hắn cũng có thần mang được sấm sét bao quanh phóng ra, đối chọi gay gắt với thần mang đang tới.
Keng!
Thần mang màu đen của ông ta và thần mang màu vàng của Diệp Thành va chạm lập tức vang lên tiếng ‘keng’ chói tai, lấy điểm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang hình thành, những nơi hào quang đi qua, dù là cây đào trong Vân Nhược Cốc hay núi bên ngoài Vân Nhược Cốc đều bị chém lìa.
Phụt!
Diệp Thành rơi vào thế yếu, loạng choạng lùi lại phía sau, phun ra một ngụm máu, thần hải ong ong.
Không phải Thần Thương của hắn không đủ mạnh mà là đạo hạnh của người áo đen đối diện quá cao, cao đến mức khiến hắn cảm thấy ông ta là tu sĩ cảnh giới Thiên.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt đất chấn động, bước chân người áo đen không dừng lại, từng bước từng bước đến gần khiến người ta nghẹt thở.
Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, nhìn chằm chằm ông ta.
Lúc này về cơ bản hắn đã có thể khẳng định người đối diện chính là sư phụ của Hồng Trần Tuyết và Chung Giang, Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng, Hồng Trần.
Nhưng hắn không hiểu tại sao Hồng Trần đã chết lại xuất hiện ở đây, và tại sao ông ta lại ra tay với Nhược Hi.
Lẽ nào…!
Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn Nhược Hi đang say ngủ.
Đột nhiên trong đầu hắn vang lên lời của Hồng Trần Tuyết, năm xưa Hồng Trần đờ đẫn, nhưng khi trong trạng thái ngủ say vẫn luôn gọi tên một người: Nhược Hi.
“Lẽ nào cô bé chính là Nhược Hi mà Hồng Trần đang tìm?”, suy nghĩ của Diệp Thành xoay chuyển rất nhanh, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Rốt cuộc mục đích của ông là gì?”, đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hồng Trần đang từ từ đi tới.
Trời xui đất khiến để cho hắn và Hồng Trần có nhiều điểm tương đồng, thần thông, bí thuật, dung mạo, những điều trải qua, thậm chí Nhược Hi sau lưng hắn cũng từng xuất hiện trong ký ức của Tiên Luân Nhãn.
Lúc này dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra một số vấn đề, đó là Hồng Trần đang chậm rãi đi đến có quan hệ không thể giải thích rõ ràng với Diệp Thành và Nhược Hi ở sau lưng hắn.
Mọi chuyện nhìn như có vẻ là trùng hợp nhưng khi Hồng Trần định ra tay với Nhược Hi thì chuyện lại trở nên không còn tình cờ nữa.
Đáp lại tiếng hét của Diệp Thành, Hồng Trần mặc áo đen phía đối diện vẫn như hình nộm, không nói lời nào, chỉ có uy áp khiến đất trời run sợ cùng với sát khí lạnh như băng.
Ma đạo, mở!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi mở ma đạo, sức mạnh của Hồng Trần vượt xa dự đoán của hắn, hắn cần sức mạnh của ma đạo để cân bằng.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Sau tiếng hô lạnh lùng, Diệp Thành lại ra tay, đó là chiêu kết hợp giữa Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết.
Keng!
Một kiếm này của hắn là đòn đỉnh phong, uy lực bá đạo vô song, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ trên thế gian.
Trước đòn tuyệt sát của Diệp Thành, Hồng Trần không nhúc nhích, nhưng dưới chân lại xuất hiện trận đồ bát quái kéo dài không giới hạn, tốc độ của Diệp Thành tuy nhanh nhưng ở trong trận đồ bát quái vẫn bị một luồng sức mạnh cường đại lấy đi sức mạnh và tốc độ.
Đến trận đồ bát quái mà cũng biết!
Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, nhưng hắn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì người đối diện là Hồng Trần, có Tiên Luân Nhãn mắt phải, ông ta biết hết bí thuật của tất cả mọi người cũng không phải không thể.
Phá!
Diệp Thành khẽ hô, cũng sử dụng trận đồ bát quái để triệt tiêu sức mạnh trói buộc ấy.
Keng!
Nhất kiếm vô song của Diệp Thành xuyên thủng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Hồng Trần, mũi kiếm cắm vào ngực ông ta nhưng cũng chỉ đâm vào được hai tấc, dù linh lực của hắn cuồn cuộn nhưng mũi kiếm vẫn không thể đâm sâu thêm chút nào nữa, nói cách khác đòn đỉnh phong của hắn không gây ra thiệt hại đáng kể gì cho Hồng Trần.
Hồng Trần đã ra tay, một chưởng hất văng Diệp Thành.
Máu màu đen!
Diệp Thành lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại, mặt đất lại nứt ra, hai mắt hắn gần như nheo thành một đường, nhìn chằm chằm vết thương trước ngực bị kiếm Xích Tiêu đâm vào của Hồng Trần.
Vết thương lập tức khôi phục, nhưng khi trở về nguyên trạng hắn vẫn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, đó là máu chảy ra từ vết thương có màu đen, mỗi giọt đều có sấm sét bao quanh.
Là sức mạnh đó!
Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Không phải hắn chưa từng thấy máu màu đen, nhưng máu đen chảy ra từ cơ thể Hồng Trần lại có sấm sét bao quanh.
Hắn đã quá quen thuộc với máu màu đen có sấm sét bao quanh, vì hắn cũng từng chảy ra máu đó, đó là trạng thái gần như không chết không bị thương, chính nhờ trạng thái đó mà hắn có thể đánh bại mấy triệu tu sĩ.
Hồng Trần, rốt cuộc ông là thần thánh phương nào?
Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn biết rõ sự bá đạo của trạng thái này, vậy nên hắn còn lâu mới là đối thủ của Hồng Trần.