“Xin lỗi, xin lỗi, ta tới muộn”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước xuống phía trước đại điện.
“Dẫn bao nhiêu người tới thế này, không tới muộn mới là lạ”, có người tỏ vẻ khó hiểu như thể có thể nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thành dẫn hơn mười nghìn người xếp thành hàng truyền tống tới, cảnh tượng đó hoành tráng vô cùng.
“Ngươi còn dám tới?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng tiếp, Nhạc Chân đã nạt nộ.
“Nhạc các lão nói vậy không phải rồi”, Diệp Thành tỏ vẻ hoang mang, “ta là luyện đan sư của U Đô, chân nhân mừng thọ ta sao có thể không tới tặng quà, hay là Linh Đan Các không hoan nghênh ta?”
“Ngươi…”
“Đương nhiên là hoan nghênh rồi”, Nhạc Chân còn chưa nói xong thì Khô Nhạc đã ngắt lời, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta không thể hiện thất lễ được.
“Vẫn là chân nhân thấu tình đạt lí”, Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Chân sau đó hành lễ với Khô Nhạc Chân Nhân, “nghe đại danh chân nhân đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả là tiên nhân truyền thế”.
“Phủ chủ Đan Phủ quá khen”, Khô Nhạc vẻ mặt tươi cười nhưng lại không nhìn thẳng Diệp Thành.
“Nào nào, tránh ra một chút”, Diệp Thành lùi về sau một bước lên tiếng hô hào khiến tất cả những người có mặt phải ngỡ ngàng, không biết tên phủ chủ thàn bí này rốt cục muốn làm gì, đến cả Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công cũng phải đưa ánh mắt về phía này, không biết Diệp Thành định cho bọn họ sự bất ngờ gì.
Diệp Thành lấy túi đựng đồ ra.
Vù!
Chỉ nghe thấy tiếng động này vang lên, một vật bay ra khỏi túi đựng đồ của Diệp Thành.
Woa!
Lập tức có người rít lên, khuôn mặt của tất cả mọi người đều đổ dồn về bên này.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thứ đồ mà Diệp Thành lấy ra quá lớn, cũng phải to bằng cả một ngọn núi, vả lại không phải là pháp bảo linh khí mà là vật được đúc từ sắt ròng, suýt chút nữa đè bẹp cả đại điện Linh Đan Các.
Điều kì lạ nhất không phải là điểm này mà là chỉ sợ người khác không biết nó rất to, bên trên còn khắc một cái tên rất to, với đại khí dồi dào: Vũ trụ siêu cấp vô địch đặc đại luyện đan lư.
“Đây…đây là lư luyện đan gì vậy?”, có người kinh ngạc thốt lên.
“Ta còn tưởng rằng cái vại để tiểu vào”, có người xoa cằm.
“Ngươi rốt cục là dùng nó để luyện đan hay để đi tiểu?”, có người tiến lên trước nhìn thứ khổng lồ đó, vẻ mặt kì quái, nếu như là luyện đan lư thì có phải cũng hơi to không? Nếu là vại để tiểu thì mẹ kiếp đúng là to vô thiên vô pháp, phải tiểu bao lâu chứ?”
Những người có mặt ở đây đều tỏ ra hết sức khó hiểu, đến cả Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công cũng phải chép miệng.
Cảnh tượng trước mặt quả là thú vị, một buổi thọ yến đang yên lành lại bị cái vại nước tiểu này che đi cả một vùng phong cảnh đẹp.
Nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người đều tỏ ra ý tứ hơn hẳn, quả nhiên ngươi đến để chúc thọ.
Lại nhìn sang các luyện đan sư của Đan Phủ, bọn họ đã tự giác tìm chỗ ngồi cho mình, về cơ bản đều là chen vào, một bàn sáu người đang yên ổn thì thành sáu mươi người, thêm cả vài trăm người.
“Khốn khiếp”, phía Nhạc Sơn phẫn nộ, sát khí đằng đằng.
“Đây là quà mừng của Đan Phủ chúng ta, hơn mười nghì người đã luyện trong ba ngày ba đêm, tiền bối nói có to không? Có được không? Thánh ý thế này đã đủ chưa?”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành tự hào chỉnh lại cổ áo.
“Ngươi…”, người phía Nhạc Sơn tức tối, một cái vại đi tiểu mà có thể được luyện thành lư luyện đan, sao ngươi không chết đi.
“Được, được lắm”, Khô Nhạc mỉm cười, nụ cười lạnh băng, sắc mặt tối sầm, đây rõ ràng là cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta chưa bao giờ mất mặt trước người khác, vả lại còn trong tiệc mừng thọ mình.
“Chúc chân nhân vạn thọ vô biên”, Diệp Thành mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng sáng.
Nói rồi, hắn quay người đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Chính là chỗ này.
Nhìn một vòng xong xuôi, Diệp Thành mới tìm cho mình một bàn rượu.
Lại nhìn bàn rượu đó, chính là bàn của tám đại hoàng tử, vả lại còn là bàn dành riêng cho các hoàng tử.
Diệp Thành cứ thế chen vào.
Tám đại hoàng tử mặt mày tối sầm, hành động của Diệp Thành không khỏi khiến tất cả mọi người đều phải tặc lưỡi, là phụ thân phụ mẫu tài cán thế nào mới sinh ra được một tên bảo bối sống thế này.
“Phủ chủ Đan Phủ, ngươi có thể đứng đầu Đan Phủ thì có lẽ thuật luyện đan của ngươi cũng không hề thấp nhỉ?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, còn chưa đụng đũa thì tiếng cười u ám của Khô Nhạc đã vang lên.
“Cũng tạm thôi”, Diệp Thành nhướng vai.
“Đã vậy thì chúng ta so tài một phen”, lời nói của Khô Nhạc mang theo vẻ lạnh lùng.
“Không phải chứ, đấu đan trong lễ mừng thọ của chân nhân thì người ta lại nghĩ vãn bối tới phá đám”, Diệp Thành cố bày ra bộ dạng e ngại khiến người khác nghe mà phải chép miệng, lẽ nào ngươi không phải tới đây để phá đám sao?
“Đã là thọ tiệc của lão phu thì lấy đấu đan khiến mọi người vui vẻ cũng không sao”, giọng Khô Nhạc vẫn chậm rãi, “không biết Đan phủ có dám không?”
“Chân nhân đã có lời mời thì sao vãn bố có thể chối từ?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống lại đứng lên, vẻ mặt hào hứng nhìn Khô Nhạc, cười nói: “Không biết chân nhân muốn thi thế nào?”
“Mỗi bên bảy người, đấu bốn ván, bên nào thắng được ba ván là bên đó thắng”.
“Hay lắm”.
“Đã là đấu đan thì chi bằng nên có thêm phần thưởng?”, ở một hướng khác có người lên tiếng, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Các trước đó truy sát Diệp Thành, đã là khách khanh của Khô Nhạc thì đương nhiên biết Khô Nhạc cần gì.
“Phần thưởng gì?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Huyết Các.
“Bên thua phải dập đầu, cả đời làm nô bộc”.
“Shhh”, Huyết Các vừa dứt lời, từng tiếng xuýt xoa vang lên, đó có khác gì không chết không nghỉ đâu.
“Không biết phủ chủ Đan phủ có dám không?”, Huyết Các nhìn sang Diệp Thành mỉm cười u ám.
“Ta không có ý kiến gì”, Diệp Thành nhướng vai.
“Vậy thì lão tổ Chu Tước có thể làm người phán xử không?”, Huyết Các nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước.
“Lão thân rất vinh dự”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.
“Vậy thì bắt đầu đi”, Nhược Thiên Chu Tước vừa dứt lời đã thấy Nhạc Chân nhảy ra nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lạnh lùng, “người đầu tiên của Linh Đan Các để ta, ngươi chọn người đầu tiên của Đan Phủ đấu với ta”.
“Tiền bối tự chọn đi, ai cũng được”, Diệp Thành khoát tay.
“Tuỳ chọn?”, những người có mặt đều kinh ngạc, Nhạc Chân cũng ngỡ ngàng, Khô Nhạc, Nhược Thiên Chu Tước và tất cả những người có mặt lại càng bất ngờ hơn, tuỳ chọn, chọn một đối thủ yếu thì Linh Đan Các chắc chắn sẽ thắng.
“Chơi ta sao?”, Nhạc Chân phản ứng lại thì tức tối ra mặt.
“Vãn bối không có thời gian đùa cợt, tiền bối cứ tuỳ chọn”, Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái lấy ra một viên linh châu lau đi lau lại.
“Tự tin vậy sao?”, người có mặt ở đây kinh ngạc, đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng cau mày.
“Tám phần là cố làm ra vẻ huyền bí”.
“Nhạc Chân là luyện đan sư cấp sáu, lẽ nào người của Đan Phủ đều luyện đan sư cấp sáu?”
“Ngươi cũng đánh giá Đan Phủ cao quá đấy”.
“Có so tài nữa không vậy?”, phía Đan Phủ đã có luyện đan sư đập bàn.
“Ngông cuồng”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng, ông ta lập tức chỉ vào người đó, “ngươi, chính là ngươi, ra đây cho lão phu”.
“Ông đúng là biết chọn người đấy”.
“Muốn trách thì trách phủ chủ của các ngươi”, Nhạc Chân cười mỉa.
“Hừ”, luyện đan sư của Đan Phủ tỏ ra hết sức thản nhiên, lập tức nhảy lên vân đài chuyên dùng để đấu đan.
“Đồ nhi nhất định làm tròn sứ mệnh”, Nhạc Chân trước khi lên vân đài còn không quên tự tin lên tiếng thề.