Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây, chúng ta đều ở đây thì chắc chắn không phải do chúng ta làm rồi”, Bạch Dịch chỉ về phía lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào và Long Nhất, “bốn người chúng ta vẫn đang ở đây còn ai là người bắt cóc người của Thanh Vân Tông thì chúng ta không biết”.

“Hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “lẽ nào là một nhóm bắt cóc khác?”

“Theo như ta thấy thì tám phần là người của Chính Dương Tông”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, “có lẽ Chính Dương Tông đã đem món nợ này tính cho Thanh Vân Tông, ngươi trói người của ta thì ta phải trói người của ngươi, hiện giờ Thành Côn có lẽ đang nghĩ như vậy”.

“Vậy thì thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.

“Vậy thì chúng ta có phải đi bắt cóc lấy tiền chuộc nữa không?”

“Đợi đã”, Diệp Thành cười ý tứ, “đã đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong đợi rồi thì hà tất phải khổ tâm làm gì? Cứ đợi đấy mà xem, cho dù chúng ta không ra tay thì không bao lâu nữa người của Hằng Nhạc Tông sẽ bị trói thôi”.

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin.

“Ta có vài phần chắc chắn”, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Việc thế này ta từng làm khi còn ở Hằng Nhạc Tông, tam tông của Nam Sở hiện giờ giống như ba đỉnh núi chính ở ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, ngày thường trông có vẻ bình an vô sự nhưng lại nghi kị lẫn nhau, đối đầu với nhau, chiến đấu ngầm, gài bẫy lẫn nhau, cục diện thế chân vạc có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phá rối”.

“Trông có vẻ như chúng ta sắp được xem màn kịch hay rồi”, tất cả mọi người mỉm cười.

“Kịch đương nhiên phải xem nhưng chúng ta không thể nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm: “Vài việc mà ta nói trước đó cố gắng tiến hành đi, còn nữa, tiền bối Phụng Trĩ và tiền bối Sở Linh Ngọc chú ý một chút, mọi người đang vào vai Cổ Nguyên điện chủ thứ bảy và Huyết Viêm điện chủ thứ năm, bọn họ chính là nội gián mà Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cài cắm vào phân điện của Hằng Nhạc Tông, tiếp sau đây Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông sẽ lệnh cho hai người điều tra việc bắt trói người, còn nên nói năng thế nào thì hai vị nghĩ cách trước đi”.

“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vừa nhìn vào gương chải đầu vừa thản nhiên lên tiếng: “Ý nói rằng phải gây hiềm khích thôi mà”.

“Thông minh”, Diệp Thành khẽ vặn cổ, “đợi tới khi bọn họ hoàn toàn thay đổi sự tập trung thì việc tiếp theo lại dễ dàng rồi”.

“Cơ Tuyết Băng có phải đang ở chỗ ngươi không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.

“Đương nhiên là vậy rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “cô ấy chính là bảo bối rất đáng tiền”.

Nghe vậy, mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng, trên đời này chắc có lẽ chỉ có một mình tên mặt dày này nói về người thương trước kia như vậy.

“Việc của cô ấy cứ giao cho ta”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu trút vào miệng rồi mới nói tiếp: “Mặc dù ta không thể đảm bảo giết cô ấy nhưng ta nhất định sẽ phế đi cô ấy”.

“Ngươi định phế cô ta?”

“Một kẻ mạnh trong tương lai rơi vào tay ta thì ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta làm thống soái tam quân thì ta phải có trách nhiệm với binh và tướng của mình, mặc dù là tình cũ nhưng chiến tranh là chiến tranh, đây là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, ta phải phân biệt rạch ròi”.

Nghe vậy, các lão bối khác không khỏi bất ngờ.

Vẻ mặt của bọn họ không biết nên dùng từ kinh ngạc hay trầm trồ để diễn tả, bọn họ cũng không biết nên kinh ngạc vì phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Diệp Thành hay nên kinh ngạc vì sự tàn khốc của chiến tranh mà khiến một người thanh niên hào hoa phong nhã lại trở nên lạnh lùng như vậy.

“Có lẽ ngươi có thể thử lôi kéo cô ta”, Chung Giang vuốt râu, “thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, một khi trưởng thành hơn thì sẽ khó có thể địch lại, nếu như có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo, như vậy chúng ta mới như hổ mọc thêm cánh”.

“Ta đương nhiên đã từng nghĩ tới điểm này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng không ai hiểu cô ta hơn ta cả. Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín và là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, sự tự hào đáng kiêu ngạo này được định sẵn là chúng ta không cùng lập trường, muốn để cô ta phản bội lại Chính Dương Tông thì khả năng là bằng không”.

“Thật đáng tiếc”.

“Đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, “ta sẽ đích thân tiẽn cô ta tới một con đường khác”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK