Quả thực là Sở Thương Tông – Thiên Tông Lão Tổ của Thiên Tông thế gia, đạo thương được trị khỏi, ông ta lại lần nữa trở về trạng thái đỉnh phong, mặc dù khuôn mặt già nua nhưng khí huyết lại mạnh mẽ, toàn thân phát ra thần quang chói lọi. Đôi mắt không còn vẻ mệt mỏi nữa mà sâu thẳm như bầu trời sao mênh mông, đặc biệt là uy lực lớn mạnh khiến kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bất giác run rẩy.
“Thị Khung, hôm nay ngươi dám mạo phạm vào Thiên Tông thế gia, ta sẽ cho ngươi một đi không trở lại”, đôi mắt xa xăm của Thiên Tông Lão Tổ cứ thế nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ tím ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong đám người của Thị Huyết Điện.
Một lời nói kiên định mang theo sự tự tin và bá đạo tuyệt đối khiến Thị Khung run rẩy, cấm cố hư không cũng theo đó mà bị giải trừ.
Thấy vậy, Diệp Thành và Lăng Hạo chợt sáng mắt, cấm cố hư không vừa được giải trừ, trận đồ cũ kĩ bị phong bế bên trong không gian không gặp phải bất cứ hạn chế nào, bọn họ lại có thể đường đường chính chính giở trò rồi.
“Đúng là ngông cuồng”, lão già mặc đồ tím tên Thị Khung gằn giọng, lão ta đã di chuyển từ trong không gian, cứ thế sát phạt về phía Thiên Tông Lão Tổ, lão ta không nói lời nào, tung luôn ra một đạo phách thiên chưởng ấn: “Ta muốn xem xem ngươi lấy gì để diệt ta?”
Thấy vậy, Thiên Tông Lão Tổ lạnh mặt, dùng một tay diễn hoá đại đạo, một chưởng mạnh mẽ cứ thế được đánh ra.
Thế nhưng chưởng đánh bất phàm này trong mắt Diệp Thành còn ẩn chứa đạo ẩn vô tận, trông chưởng đánh như bình thường ấy nhưng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá vô thường.
Bịch!
Chưởng đánh kia lập tức khiến Thị Khung bay đi, cánh tay nhơ nhuốc máu.
“Sao có thể? Chẳng phải ông ta có đạo thương sao?”, Thị Khung mặt mày kinh ngạc, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách trong khả năng chiến đấu lại một trời một vực, rõ ràng không cùng đẳng cấp.
“Khi uy danh của ta vang khắp Đại Sở thì ngươi mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương thôi”, đương lúc Thị Khung ngỡ ngàng, Thiên Tông Lão Tổ đã bay vào hư không.
“Ta không tin”, Thị Khung gằn lên phẫn nộ, hai tay nhanh chóng kết ấn, hư không như rung chuyển, phía sau ông ta hiển hiện một biển máu cuộn trào, trong biển máu đó còn có oán niệm và tiếng gào thét.
“Ngươi còn kém lắm”, Thiên Tông Lão Tổ lạnh giọng, cũng chỉ cần một chưởng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá khôn lường ngưng tụ thành một đạo tinh vũ trường hà trấn áp biển máu kia.
Phụt!
Thị Khung lại lần nữa phun ra máu lùi về sau. Thiên Tông Lão Tổ tiếp tục di chuyển trong hư không, vung tay lên như che lấp cả bầu trời.
A…!
Thị Khung phẫn nộ gào thét, ông ta tiếp tục đứng dậy chiến đấu.
Rầm!
Trận đại chiến của hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nổ ra, cả hai cứ thế sát phạt vào hư không, cả bầu trời rung chuyển.
Giết!
Bên dưới, sau tiếng hô của Sở Thiên Chấn, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt lao về phía kẻ mạnh của Thị Huyết Điện. Sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ cho bọn họ thêm niềm tin và ý chí chiến đấu.
Giết!
Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện mặc dù lo lắng nhưng vẫn phải xông lên.
Rầm! Đùng! Bang! Keng!
“Thị Khung, hôm nay ngươi dám mạo phạm vào Thiên Tông thế gia, ta sẽ cho ngươi một đi không trở lại”, đôi mắt xa xăm của Thiên Tông Lão Tổ cứ thế nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ tím ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong đám người của Thị Huyết Điện.
Một lời nói kiên định mang theo sự tự tin và bá đạo tuyệt đối khiến Thị Khung run rẩy, cấm cố hư không cũng theo đó mà bị giải trừ.
Thấy vậy, Diệp Thành và Lăng Hạo chợt sáng mắt, cấm cố hư không vừa được giải trừ, trận đồ cũ kĩ bị phong bế bên trong không gian không gặp phải bất cứ hạn chế nào, bọn họ lại có thể đường đường chính chính giở trò rồi.
“Đúng là ngông cuồng”, lão già mặc đồ tím tên Thị Khung gằn giọng, lão ta đã di chuyển từ trong không gian, cứ thế sát phạt về phía Thiên Tông Lão Tổ, lão ta không nói lời nào, tung luôn ra một đạo phách thiên chưởng ấn: “Ta muốn xem xem ngươi lấy gì để diệt ta?”
Thấy vậy, Thiên Tông Lão Tổ lạnh mặt, dùng một tay diễn hoá đại đạo, một chưởng mạnh mẽ cứ thế được đánh ra.
Thế nhưng chưởng đánh bất phàm này trong mắt Diệp Thành còn ẩn chứa đạo ẩn vô tận, trông chưởng đánh như bình thường ấy nhưng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá vô thường.
Bịch!
Chưởng đánh kia lập tức khiến Thị Khung bay đi, cánh tay nhơ nhuốc máu.
“Sao có thể? Chẳng phải ông ta có đạo thương sao?”, Thị Khung mặt mày kinh ngạc, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách trong khả năng chiến đấu lại một trời một vực, rõ ràng không cùng đẳng cấp.
“Khi uy danh của ta vang khắp Đại Sở thì ngươi mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương thôi”, đương lúc Thị Khung ngỡ ngàng, Thiên Tông Lão Tổ đã bay vào hư không.
“Ta không tin”, Thị Khung gằn lên phẫn nộ, hai tay nhanh chóng kết ấn, hư không như rung chuyển, phía sau ông ta hiển hiện một biển máu cuộn trào, trong biển máu đó còn có oán niệm và tiếng gào thét.
“Ngươi còn kém lắm”, Thiên Tông Lão Tổ lạnh giọng, cũng chỉ cần một chưởng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá khôn lường ngưng tụ thành một đạo tinh vũ trường hà trấn áp biển máu kia.
Phụt!
Thị Khung lại lần nữa phun ra máu lùi về sau. Thiên Tông Lão Tổ tiếp tục di chuyển trong hư không, vung tay lên như che lấp cả bầu trời.
A…!
Thị Khung phẫn nộ gào thét, ông ta tiếp tục đứng dậy chiến đấu.
Rầm!
Trận đại chiến của hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nổ ra, cả hai cứ thế sát phạt vào hư không, cả bầu trời rung chuyển.
Giết!
Bên dưới, sau tiếng hô của Sở Thiên Chấn, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt lao về phía kẻ mạnh của Thị Huyết Điện. Sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ cho bọn họ thêm niềm tin và ý chí chiến đấu.
Giết!
Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện mặc dù lo lắng nhưng vẫn phải xông lên.
Rầm! Đùng! Bang! Keng!