“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”, Huyết Khung hừ lạnh.
“Điện chủ đã biết, sao còn phải hỏi thêm”, đạo thân Diệp Thành cười đùa: “Tình cảnh của ngươi rất bất lợi, có thể bị bãi miễn bất cứ lúc nào, nhưng nếu có Hạo Thiên thế gia ta trợ giúp thì tình hình sẽ khác, muốn ngồi lên bảo toạ điện chủ Thị Huyết Điện, ngươi cần phải mở rộng thực lực của mình”.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”, Huyết Khung chế nhạo: “Con trai ngươi là Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở, thế lực Thiên Đình hơn hẳn Thị Huyết Điện, ngươi sẽ lựa chọn trung thành với ta sao?”
“Vậy ngươi nghĩ xem tại sao Diệp Thành lại muốn giết Thương Minh?”, đạo thân Diệp Thành hứng thú nhìn điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện ở phía xa.
“Chuyện này cả Đại Sở đều biết, ngươi còn nói nhảm làm gì!”
“Điện chủ chỉ biết một phần câu chuyện thôi!”, Diệp Thành lại lấy một nắm dưa khác ra, vừa nhấm nháp nhịp nhàng vừa mặt dày nói tiếp: “Diệp Thành muốn mượn tay Thị Huyết Điện để tiêu diệt Hạo Thiên thế gia của ta”.
“Có phải lý do của ngươi quá buồn cười không?”, Huyết Khung cười nhạo: “Hắn là con trai ngươi, cho dù không muốn nhận ngươi cũng không cần dùng cách này để hại cả Hạo Thiên thế gia”.
“Nếu ta giết mẹ hắn thì sao?”, đạo thân Diệp Thành nhẹ nhàng nói, thao thao bất tuyệt cả tràng những lời đã chuẩn bị từ trước.
Ngay khi lời này vừa cất lên, một tia sáng u tối loé lên trong mắt Huyết Khung.
“Đều là chuyện hoang đường năm đó”, đạo thân Diệp Thành lại nói tiếp.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”, Huyết Khung cười nhạo báng.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện giao dịch được chưa?”, Diệp Thành nói xong lại lấy một nắm dưa từ trong túi áo ra, nhịp nhàng cắn vỏ.
“Ta muốn nghe thử xem Hạo Thiên thế gia định giúp ta có được vị trí điện chủ thế nào”, Huyết Khung nhìn chằm chằm kết giới hộ sơn, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất sắc bén.
“Nếu Hạo Thiên thế gia đã định giúp điện chủ ngươi thì đương nhiên sẽ nỗ lực hết sức, ta sẽ đích thân ra mặt giúp ngươi lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành”.
“Thiền Uyên Cổ Thành”, nghe thấy bốn chữ này, với khả năng của Huyết Khung mà trong mắt cũng loé lên một tia lửa nóng rực, đó là thế lực rất mạnh cân bằng Bắc Chấn Thương Nguyên này! Nền tảng vững chắc, khó có thể suy đoán, nếu lôi kéo về dưới quyền thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên đáng kể.
“Đây mới chỉ là bước đầu tiên”, đạo thân Diệp Thành lại tiếp tục: “Chúng ta sẽ hợp lực cùng Thiền Uyên Cổ Thành để lôi kéo nhà họ Viên và nhà Âm Dương, không bao lâu cả Bắc Chấn Thương Nguyên sẽ là của ngươi, mà điều ngươi cần làm là im lặng, ngươi nên hiểu đạo lý hợp tung liên hoành, chỉ cần để các điện chủ khác biết ngươi không phải là mối uy hiếp thì mũi nhọn của họ sẽ không chĩa vào ngươi, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh, lúc đó đi tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện cũng chưa muộn”.
“Dường như ngươi đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng”, Huyết Khung cười u ám: “Ý của bên trên là đêm nay sẽ loại Hạo Thiên thế gia của ngươi ra khỏi danh sách, dù ta muốn cho các ngươi được sống thì cũng khó ngăn được miệng lưỡi mọi người. Ta cần ngươi cho ta lý do tại sao Hạo Thiên thế gia phải tồn tại”.
“Ta đã nghĩ thay điều này cho điện chủ rồi”, đạo thân Diệp Thành vươn vai duỗi eo thật dài: “Ngươi về chỉ cần nói với Thị Huyết Diêm La rằng sở dĩ giữ Hạo Thiên thế gia lại mục đích là muốn lợi dụng Hạo Thiên thế gia để ép Diệp Thành tới. Ta nghĩ lý do này Thị Huyết Điện sẽ không từ chối đâu”.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, khoé miệng Huyết Khung nở nụ cười: “Ngươi có thể làm gia chủ của Hạo Thiên thế gia, xem ra cũng không phải không có lý do”.
“Điện chủ quá khen rồi, tất cả đều vì gia tộc thôi”.
“Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, mở kết giới đi!”
“Đừng vội, ta còn một chuyện muốn hỏi”, Diệp Thành lại đưa ra chiến lược mới để trì hoãn thời gian.
“Đừng được nước lấn tới”, một tia sáng lạnh như băng bắn ra từ đôi mắt điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.
“Sao có thể chứ! Chỉ là một chuyện nhỏ thôi”.
“Nói”.
“Điện chủ đừng nóng vội, nghe ta nói đã”, Diệp Thành hắng giọng, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị lừa điện chủ phân điện thứ chín thành một tên ngốc.
Khoảng thời gian rất dài sau đó cả hai đều dùng thần thức truyền âm cho nhau.
Phải nói rằng khả năng lừa người của Diệp Thành thật sự không phải dạng vừa, đánh đòn tâm lý, dắt mũi Huyết Khung đi vòng vòng.
Bên này hắn đang ba hoa chích choè thì đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện bên ngoài đã hơi mờ mịt.
“Điện chủ làm sao vậy?”, mọi người rỉ tai nhau xì xào bàn tán, ai cũng gãi đầu tự hỏi tại sao.
“Điện chủ tự có suy tính của điện chủ, vội cái gì?”
“Yên tâm chờ đi, Hạo Thiên thế gia có thể chạy được chắc?”, mấy đại thống lĩnh lạnh giọng quát.
Tuy nhiên dù vậy, thân là thống lĩnh, bọn họ cũng hơi khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Huyết Khung.
Từ lúc bao vây Hạo Thiên thế gia, điện chủ của họ vẫn ngồi yên đó chứ không hạ lệnh tấn công khiến họ thấy rất khó hiểu. Đang đánh trận mà, điện chủ ngồi đó là có ý gì? Rốt cuộc có đánh không? Người nói một câu cho chúng ta còn biết chứ!
Lúc này, bản thể Diệp Thành đang ở nơi cách xa ngàn dặm ung dung ngồi trên một phiến đá.
Phía trước hắn vẫn có truyền tống vực môn, mà hắn trông như tên gác cổng.
Có điều hắn ở đây không phải vì chờ đạo thân quay lại, mà là chuẩn bị cho Thị Huyết Điện một món quà lớn, đó là bữa tiệc thịnh soạn dành riêng cho Thị Huyết Điện, nếu đạo thân không gắng gượng được thì tới lượt hắn lên sàn.
“Thị Huyết Điện, chắc chắn các ngươi sẽ thích món quà của ta”, Diệp Thành vừa lau Bá Long Đao vừa tự cười mỉa, khoé miệng mang theo vòng cung bỡn cợt, trong mắt cũng hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.