Ánh sáng của thời đại mới rực rỡ chiếu sáng khắp cả Đại Sở, cho người ta hi vọng tốt đẹp về tương lai.
Mặc dù Đại Sở đã thống nhất nhưng sự thực thì còn nhiều việc vẫn chưa trọn vẹn, việc phân chia lại thế lực mới, thành lập vương triều mới khiến cho Thiên Đình ngày ngày bận rộn.
Rất nhiều thế lực ở Nam Sở đã chuyển đến Bắc Sở, bắt đầu xây dựng gia viên nhưng vẫn dưới sự giám sát của Thiên Đình, từ hôm nay trở đi, mảnh đất này không còn được gọi với cái tên Nam Sở nữa.
Đêm đến, Diệp Thành đứng trên một đỉnh núi cao nhất của Đại Sở, hắn ngắm nhìn vùng đất rộng lớn này từ trên cao xuống.
Trong chốc lát, hắn như nhìn thấy rất nhiều bóng hình, đang di chuyển về phía xa, đó là Ngô Trường Thanh, Thánh Chủ, Thông Huyền Chân Nhân, Doãn Chí Bình, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Linh Chân Thượng Nhân, Thị Huyết Diêm La…
Đó là những kẻ địch của hắn trong suốt chặng đường, phải bước qua bọn họ mới có thể từng bước đi đến đỉnh cao ngày hôm nay.
Bên cạnh Diệp Thành là hậu duệ các vị hoàng, còn có rất nhiều tu sĩ lão bối cũng đang tĩnh lặng ngắm nhìn vùng đất này.
Đại Sở thống nhất rồi!
Đại Sở Hoàng Yên khẽ mỉm cười phá vỡ bầu không khí im ắng đó, trong đôi mắt của cô chợt hoang hoải, đôi dòng lệ tuôn trào.
Đúng vậy! Đại Sở thống nhất rồi!
Thiên Thương Nguyệt mỉm cười có phần mỏi mệt, những hậu duệ của các vị hoàng khác cũng như vậy.
Năm xưa, bọn họ cũng từng đứng trên đỉnh núi này nhìn ngắm mảnh đất này. Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần, thời đại đỉnh cao giống như mới hôm qua vậy.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!
Mặc Uyên ngồi trên nền đất, ông ta nhận lấy vò rượu của Đại Sở Hoàng Huyền đưa cho.
Trên khuôn mặt bọn họ rõ vẻ mỏi mệt.
Cả hai người cứ thế uống mãi rồi đem rượu rắc giữa thiên địa.
Vùng đất này đã chôn vùi biết bao xương cốt anh hồn, trong đó còn có rất nhiều người là chiến hữu năm xưa của bọn họ, bọn họ đã qua đời lâu rồi, đã không còn nhớ trải qua bao năm tháng bể dâu rồi.
Thế nhưng vùng đất này vẫn như xưa, còn người xưa đã hoá về với cát bụi.
Đi thôi!
Cuối cùng, Diệp Thành nhìn đất trời mênh mang này lần cuối sau đó quay người.
Phía sau hắn, hậu duệ các vị haongf cũng đi theo.
Đêm nay bọn họ phải tới Thập Vạn Đại Sơn, ai cũng có mục đích riêng của mình. Nam Minh Ngọc Thu muốn tìm lại phần hồn đã mất, những hậu duệ khác muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tung tích của các Hoàng đế.
Còn Diệp Thành, lần này hắn tới đây cũng có mục đích riêng.
Sau trận đại chiến, hắn và Đan Thần đã lục tung túi đồ của Thị Huyết Điện nhưng không hề tìm thấy một nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại, không có nửa viên Thiên Tịch Đan kia nên hắn chỉ có thể tới Thập Vạn Đại Sơn tìm sừng kì lân làm nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan.
Đêm khuya, cả rặng núi trải dài miên man xuất hiện ở vị trí tiếp giáp giữa đất trời, cả rặng núi đều được sương mù bao phủ, nhìn không rõ cảnh tượng nhưng có thể nghe thấy được tiếng lệ quỷ đang thét gào.
“Sau khi vào trong đừng chạy loạn”, Diệp Thành đã trông thấy Thập Vạn Đại Sơn từ xa, hắn truyền âm cho tất cả mọi người.
“Đó là vùng đất vô cùng nguy hiểm”, Nam Minh Ngọc Thu trầm ngâm rồi cũng lên tiếng.
“Chúng ta biết rồi”, hậu duệ của các vị hoàng lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hung danh của Thập Vạn Đại Sơn không hề kém so với năm cấm địa của Đại Sở, về điểm này thì phụ hoàng, mẫu hậu của bọn họ khi còn tại thế đã từng cảnh cáo với bọn họ rồi.
“Dừng”, phía trước, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, hắn là người đầu tiên dừng chân.
Từ xa, mọi người có thể trông thấy một bóng hình xinh đẹp, trong màn đêm, bóng hình đó như mộng ảo, xung quanh có thần quang màu tím, mái tóc suôn dài như thác nước đổ, không có gió cũng tự tung bay, trông người này không khác gì vị tiên tử.
Cô ta đứng bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn tĩnh lặng nhìn Thập Vạn Đại Sơn giống như một pho tượng bằng băng bất động.
“Nữ đế Nguyệt Thương”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm.
“Tử Huyên”, Diệp Thành cũng lẩm bẩm, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng vẫn nhận ra đó là ai.
“Khí tức không rõ ràng”, hậu duệ của các vị hoàng đều tỏ ra khó hiểu, trong đôi mắt rõ vẻ kiêng dè.
“Tiền bối cũng muốn vào đó?”, Diệp Thành tiến lên trước nhìn Thập Vạn Đại Sơn rồi lại quay sang nhìn Tử Huyên, nhìn Tử Huyên lúc này, hắn chợt có cảm giác không chân thực, năm xưa hắn mới chỉ là một tiểu tu sĩ, Tử Huyên giúp hắn rất nhiều, hết lần này tới lần khác cứu hắn khỏi nguy nan, ấy vậy mà không ngờ thân phận của cô lại đáng kinh ngạc như vậy.
“Tìm thứ ta cần tìm”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, giọng nói dễ nghe như âm thanh của tự nhiên lay động lòng người.
“Vậy chúng ta cùng đi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn là người đầu tiên bước chân vào trong, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lập tức mở ra.
Thái Hư Cổ Long cũng đi theo, hắn nhìn Tử Huyên một lát, có thể nhận ra được ánh mắt kiêng dè của hắn lúc này.
Cả hai người rất giống nhau, hắn là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long Đế, cô là một phần tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế, cả hai đều từng liên quan đến đại đế, có lẽ đến tâm cảnh cũng giống nhau.
Tất cả mọi người phía sau cũng tiến vào theo.
Trong chốc lát, khung cảnh trước mặt chợt thay đổi.